Tôi trồng cho được cây nhài
Hẹn dăm năm nữa hoa cài tóc hoa
Ngồi thơ cho ngày dài ra
Cho mây giăng mắt hình ta nhớ nàng
Thăm Bạn
Tháng hai giữa phố mà nhớ bạn
Bụi bặm quấn tròn cuộn sau lưng
Mong gặp cỏ cây xanh ngày ấy
Tay bắt hai tay mặt lại mừng
Tháng hai bỏ phố đi thăm bạn
Bạn ở trên non mà ta buồn
Trên cao có thấy lòng thanh thản
Ở cùng cây cỏ có vui hơn?
Tháng hai lên núi ta tìm bạn
Bạn đã say mèm quên tuổi tên
Giơ cao chén rượu ta cùng uống
Cạn cả suối nguồn, say lấm lem
Tháng hai lên núi ta thăm bạn
Những rớt đời trôi như đám bông
Những tan tác như lòng chung vậy
Bỗng dưng ta thấy hồn rỗng không
Mấy ngày ở núi buồn như chấu
Nỗi nhà lạnh trắng những vòm cây
Con sông quanh quẩn, chồn chân ngựa
Thôi người ở lại, ta về đây
Ừ, đâu cũng thế, là cơm áo
Cơm áo thì buồn, buồn như ta
Ít ra nơi đó ta còn có
Chút tình hiu quạnh, chút mưa sa
Thơ Tế Hanh
Anh yêu em như hoa nở không nghĩ đến giờ tàn
Anh yêu em như trăng tròn không nghĩ đến hồi khuyết
Anh yêu em như người vào bữa tiệc
Uống cốc rượu đầy không nghĩ đến khi tan.
Đề
Cảnh đẹp bốn mùa lả lơi mãi
Thoi đưa thườn thượt lướt qua tay
Dặm ngàn đất khách thân lăn lóc
Thu thăm sân nhỏ úa lá bay
Lầu con gió thổi rèm lay động
Xóm nhỏ đìu hiu mưa tạt vào
Mỗi sáng buồn thêm đầu tóc bạc
Lòng này dài quá biết làm sao
Phụ bạc
Thơ thơ tuôn, nặng nề ra khỏi trán
Cũng cũng lần mang nặng mà đẻ đau
Buồn buồn không, người chẳng ngó ngàng nữa
Lắm lắm khi tôi cùng thơ cười nhau
Nhưng khi khóc vì không ai đổ lệ
Cho mùa xuân bán hết tiết trinh rồi
Em không hiểu mãi mãi là không hiểu
Nếu chỉ vì mình tôi đã giết nghoéo tôi
Em dạo bước, quanh hồn tôi lặng lẽ
Không có gì trong bước chân nhẹ tênh
Phiền đâu, em cứ vào ngồi ngay giữa
Gì cơ em sao chỉ còn nửa lênh đênh
Ác mộng 2
Đêm qua thơ thấy tôi về
Mang thây ai đó giấu kề cửa ra
Bàn ghế hoảng loạn kêu la
Kéo thêm hơi thuốc đã ba bao rồi
Chậm chạm từng bước tôi ngồi
Đong đưa ghế tựa con mồi nằm im
Mắt mờ nhắm lại lim dim
Chân tay buông thõng thân tìm về thân
Vết máu giờ đã đông dần
Đóng lại thành vệt in vân sàn nhà
Xung quanh là kính vạn hoa
Bỗng nhiên yên tĩnh hẳn ra
Cái xác vừa đó, giờ đã mất tiêu
Đầu quay quay mấy vòng đều
Đồng hồ chạy ngược cái chiều hay quay
Đột ngột về giữa ban ngày
Có con dao bấm bàn tay nắm hờ
Hắn đang đứng đó như mơ
Mỉm cười quay lại tay giơ đưa chào
Sẵn đang cầm sẵn con dao
Tôi đưa tay chọc luồn vào tận trong
Kéo dài một vệt đến lòng
Tim gan phèo phổi theo dòng đỏ au
Để chắc không có lần sau
Đành phải cẩn thận luồn vào giữa thân
Phân chia cái xác hai phần
Nửa trên tống bọc, phần chân bỏ ngoài
Tôi như đứa trẻ lạc loài
Làm gì cũng được chẳng ai thèm nhìn
Bỗng nhiên bốn phía lặng thinh
Con quỷ trong góc thình lình bước ra
Tay nó cầm một cành hoa
Mắt môi rạng rỡ, con ta đã về
Bỗng nhiên đồng hồ lại quay
Rơi tõm ngay chỗ nữa này nửa kia
Tôi ngồi tay vẫn lon bia
Mắt dương dương thấy gương kia trên tường
Bộ dạng vừa ghét vừa thương
Ẩn cư
Tôi không muốn đất trời xoay chuyển nữa
Tháng với ngày biền biệt đuổi nhau trôi
Xuân đừng về! Hè đừng gieo ánh lửa!
Thu thôi sang! Ðông lại não lòng tôi!
Trăng có treo xin đừng phiền tôi nữa
Trời có mọc thì hãy mọc mình thôi
Để tôi mình tôi trong tôi lặng lẽ
Nếu có nhớ nhớ thôi là đủ rồi
Ác Mộng 1
Tôi thấy xác tôi nằm trên cỏ
Bốn bên cây lá, ướp màu xanh
Hoa gạo một đóa rơi trước ngực
Che cho tôi, chỗ máu còn tanh
Tôi thấy tôi kia nhìn thích thú
Có tôi gục chết dưới chân tôi
Cánh gạo từ đâu mà rơi rụng
Giữa tim tôi, hoa lá cũng đâm chồi
Tôi thấy xa xa một tôi nữa
Ngoảnh mặt đi không nói năng gì
Trời đỏ rực, như mắt tôi đỏ rực
Một cành hoa gạo, cũng dị kì
Tôi thấy tôi thấy tôi đang thấy
Tất thảy xung quanh toàn tôi thôi
Lần lượt gã xuống như cánh gạo
Đỏ cho cả một não tanh hôi
Cánh thơ vàng
Đời tôi, em hỏi làm chi?
Đời tôi là chuyến tàu đi không người
Sông tần bao ngả ngược xuôi
Đã xa cái bến lại dài con sông
Tình tôi, em hỏi làm chi?
Tình muôn ngàn lối tôi đi một mình
Một mình dốc chén ly sinh
Men day dứt mãi, lòng mênh mông buồn
Duyên tôi, em hỏi làm chi
Mây bay ngược hướng, gió đi sai chiều
Nước bèo nào được bao nhiêu
Tuy giàu gặp gỡ nhưng nghèo yêu thương
Lòng tôi, em hỏi làm chi?
Lòng rồ dại ấy còn gì nữa đâu!
Hình như nó chết từ lâu
Bởi thương, bởi nhớ, bởi sầu, bởi vui
Thơ tôi, em hỏi làm chi?
Một nguồn hương dại đi về ngẩn ngơ
Thơ người là trái chín vừa
Thơ tôi là trái không mùa không tên
Kìa em! Đừng hỏi nữa em
Chim lồng đã vụt, theo lên gió ngàn
Rụng lòng, lá động chiều tan
Đừng nhặt em, “cánh thơ vàng” đang rơi!
Thơ Nguyễn Duy
Cơn mưa thêm một lần tôi ngắm
Thêm một lần tôi đến để rồi đi
Gió cứ thổi trống không ngoài bãi vắng
Tôi nhìn em để không nói năng gì
Tôi gửi lại đây cái buồn vô cớ
Để mang về cái nhớ bâng quơ
Xin chớ hỏi tại làm sao như vậy
Tôi vốn không rành mạch bao giờ
Em đưa tiễn bước chân gìn giữ lắm
Hạt mưa dùng dằng ngọn cỏ ven đê
Yêu mến ạ xin đừng buồn em nhé
Giòng nước trôi đi, giọt nước lại rơi về…