Thơ thơ tuôn, nặng nề ra khỏi trán
Cũng cũng lần mang nặng mà đẻ đau
Buồn buồn không, người chẳng ngó ngàng nữa
Lắm lắm khi tôi cùng thơ cười nhau
Nhưng khi khóc vì không ai đổ lệ
Cho mùa xuân bán hết tiết trinh rồi
Em không hiểu mãi mãi là không hiểu
Nếu chỉ vì mình tôi đã giết nghoéo tôi
Em dạo bước, quanh hồn tôi lặng lẽ
Không có gì trong bước chân nhẹ tênh
Phiền đâu, em cứ vào ngồi ngay giữa
Gì cơ em sao chỉ còn nửa lênh đênh