Buồn Hơn Nữa

Bão nay sang chậm như chẳng sang
Mưa vội rơi theo lá vội vàng
Gió chạy cao lên, chiều giáng xuống
Loay hoay gánh lấy cả giang san

Đem theo cát bụi đường xa lại
Người đâu dừng chân khẽ thở dài
Hơi lạnh đầm đìa, trong quán lạnh
Người ta đóng dở chiếc quan tài.

Chậm chạp hồn về khơi cõi mộng
Đêm đặc phủ xuống cả cơn giông
Một hồn một xác không nơi trọ
Nằm tạm trong đó, liệu vừa không

Sum họp đôi ta chốc bấy lâu,
Tình tôi với em tưởng cùng nhau
Trăm năm đầu bạc duyên còn thắm
Tôi có ngờ đâu đến thế đâu

Liệu tôi không sống đến ngày mai
Em có thương tôi lấy một vài
Ở lại nuôi con khôn lớn đã
Sau đó tôi dám cản thuyền ai

Em còn trẻ lắm mới hai mươi,
Ở vậy sao cho trót một đời
Tang tóc ba năm cho phải phép
Miễn sao thiên hạ khỏi chê cười

Để con ở lại, chọn ai người
Phải lứa vừa đôi mà sánh đôi
Con em con tôi, tôi chả muốn
Vào làm con cái của nhà ai

Cũng chẳng hay gì gái chính chuyên
Em đừng thề thốt chẳng tôi thiêng
Lẻ loi không giữ điều khôn dại
Khôn dại chờ khi lắp ván thiên

Em để tôi đi em nín đi
Còn sao được nữa khóc mà chi
Bao nhiêu sầu khổ ngần này tuổi
Chết cũng không oan yểu nỗi gì

Con nó đâu rồi, bế lại đây
Cho tôi nhìn nó một vài giây
Trước khi nhắm mắt tôi thừa biết
Đời nó sau này hẳn đắng cay

Đùa vui thế thôi chứ sao đâu
Tôi buồn tôi bực đôi ba câu
Tránh em chẳng phải thì sao nhỉ
Lôi thơ ra trách sầu thêm sầu

Buồn

Gió chướng thổi qua cầu già cỗi
Cầu già như một bộ xương khô
Trăng soi lạnh cả vùng sông nước
Mạn ngược xuồng ai khéo chống vô
Bốn trăm lẻ chẵn không tròn số
Tỉ ngày tôi đợi ánh trăng thôi
Than ôi nay chết thì sao nhỉ
Khi chết ai hiểu lấy cho tôi
Học hành danh lợi chung quy hão
Nhắm mắt xuôi tay giữ được gì
Thà chọn sinh nhầm nhà ấu phụ
Cục cằn mất dậy lại ngu si
Thân này liệu gửi thân ngựa mãi
Khi tay chẳng kéo dài hai tay
Nhà tôi xa lắm, vợ xa lắm
Mai này có chết liệu có hay
Ô hay thế mà bâng khuâng nhỉ
Chỉ một phút thôi là xong xuôi
Nhưng mai người sống ai lo nhỉ
Con nhỏ mẹ già, lấy ai nuôi

Yourself

what time does your clearing arrive in the morning
about nine
give you exacly 12 hours, leave me to sort this out. And you, lose yourself

Trịnh Công Sơn 2

Những ngày tháng này tình bạn và tình yêu mang đến một niềm vui sống lạ kỳ. “Hãy yêu như đang sống và hãy sống như đang yêu. Yêu để sự sống tồn tại và sống cho tình yêu có mặt”.
Có những cánh cửa mở vào hư vô và cũng có những cánh cửa mở ra những cánh đời nhộn nhịp.
Ta không khước từ hư vô và cũng không xa lìa cảnh nhộn nhịp của đời.
Ta đã may mắn đi qua những tuyến đường đưa đến hạnh ngộ. Hạnh ngộ trong tình bạn, hạnh ngộ trong tình yêu.
Nếu đã có một ngày sinh nhật dĩ nhiên sẽ có nhiều ngày sinh nhật nữa . Mà hình như trong cảnh ngộ cuộc đời riêng – chung của chúng ta ngày nào mà không là ngày sinh nhật, bởi vì cái màu sắc của lễ lạc đã tự bao giờ khoác lên trên mỗi ngày chúng ta đang sống.
Xin cảm ơn cuộc đời và cảm ơn tất cả mỗi ngày chúng ta đã có mặt mỗi ngày bên nhau. Ly rượu nồng nàn của đời biết bao giờ uống hết được.
Tình yêu thường mang đến khổ đau nhưng đồng thời tình yêu cũng mang đến hạnh phúc. Có một lá cờ bay trên hạnh phúc và có một đoá quỳnh héo úa ngủ trong khổ đau. Cố gắng tránh đừng than thở. Thử thở dài một mình và quên lãng.Ta không thể níu kéo một cái gì đã mất. Tình yêu khi đã muốn ra đi thì không một tiếng kèn nào đủ màu nhiệm để lôi về lại được. Tình yêu là tình yêu. Trong nó đã sẵn có mầm sống và sự huỷ diệt.
Tình yêu tự đến và tự đi, không cần ai dìu dắt. Nó hoàn toàn tự do. Muốn giam cầm thì nó sẽ bay đi. Muốn thả nó bay đi có khi nó ở lại.
Vì có tình yêu nên có lễ hội. Người ta bắt đầu bằng những cuộc viếng thăm, lui tới, áo mũ xênh xoang, bánh trái lồng đèn heo ngỗng… Những cuộc rước dâu pháo nổ đì đùng, trống kèn inh ỏi. Lễ hội mở ra trên đường,trong làng, trong xóm: lễ hội mở ra cả trong lòng người
Thường vào mùa thu là mùa lễ hội tình yêu. Có những lễ hội kéo dài suốt cả một đời người. Có những lễ hội có một đời sống đôi khi quá ngắn ngủi.
Đến một lứa tuổi nào đó, chia vui và chia buồn đều có một nỗi mệt nhọc như nhau.
Có những người yêu đã ra đi bỗng một ngày nào đó trở lại. Vì sao? Không vì sao cả. Vì một chọn lựa tưởng rắng đã đúng cuối cùng sai. Và đã trở lại với một người mình đã phụ bạc để muốn hàn gắn lại một vết thương. Một vết thương nhiều khi đã lành lặn lâu rồi bất chợt vỡ oà như một cơn tỉnh thức. Tỉnh thức trên vết thương. Trên một nỗi đau tưởng đã thuộc về quá khứ. Nhưng không, không có gì thuộc về quá khứ cả.Thời gian trôi đi và vết thương vẫn còn đó. Nó vẫn chờ được thức dậy một lúc nào đó để sống lại như chính bản thân nó là một vết thương.
Nhưng vết thương khi đã được đánh thức thì nó không còn là vết thương cũ vì giờ đây nó là một vết thương tỉnh thức. Một vết thương tỉnh thức là một vết thương biết rõ nó là một vết thương. Nó thức dậy và nó nhận ra rằng nó đã được khai sinh trên tâm hồn một con người và đã có một thời gian dài làm đau đớn con người đó. Vết thương tỉnh thức là một con mắt sáng ngời. Nó nhìn ngược về quá khứ và ngó thẳng đến tương lai. Nó mách bảo cho chủ nhân của nó rằng không có một vết thương nào vô tư mà sinh thành cả. Nó là một nỗi đớn đau như trời đất trở dạ làm thành một cơn giông bão.
May thay trong cuộc đời này có tình yêu vừa có tình bạn. Tình bạn thường có khuôn mặt thật hơn tình yêu. Sự bội bạc trong tình bạn cũng có nhưng không nhiều.
Tôi thấy tình bạn quí hơn tình yêu vì tình bạn có khả năng làm hồi sinh một cơn hôn mê và làm phục sinh một cuộc đời tưởng rằng không còn tái tạo được nữa.
Cuối cùng không có gì khác hơn là sống và chết. Sống làm thế nào cho tròn đầy sự có mặt và chết cho ngập tràn cõi hư không. Phải đến tận cùng hai cõi sống chết để làm tan biến đi những giấc mơ mộng đời không thực.
Trịnh Công Sơn

VỘI

Em hút nhiều và vội. Anh biết em cần những cảm giác giản đơn, những câu nói giản đơn. Sự im lặng của em cũng giản đơn và thanh thản như gió của mây trời và cây cỏ. Tất cả những sự im lặng đều giả định một điều bí mật nào đó và dường như em thì bí ẩn rất nhiều.
Mưa, mưa, mưa đập vào bậu cửa và bắn lên ván xàn. Phải đóng cửa sổ thôi, Tôi đưa chiếc bóng như con ma khổng lồ sau lưng dướn dài cánh tay vô hình kéo lấy then cài và khép chặt hai bậu cửa sổ. Tôi quên đóng nắp cây viết, mực khô đi như môi em, trong cái giây phút người ta bí ẩn rất nhiều để hiểu nhau hơn thế này thì mọi thứ bất thình lình làm con người lãnh đạm hơn vì mọi việc, sự miễn cưỡng trong cách ứng sử sao cho phải với người đối diện làm chúng ta càng im lặng hơn.
Em vẫn hút, nhiều và vội, tôi bỗng nhận ra một sự lặng lẽ trên đời, rằng phút giây này là hết, là chết đó. Hoặc có chăng là chúng ta chưa chết, đó là việc của sau này, nhưng chắc chắn phút giây này là hết. Đời người có tận phần ba thời gian để buồn những chỉ có một lúc để im lặng. Im lặng thực sự.
Tôi có thể nói gì với em đây, rằng tình yêu là sự chết, rằng mưa, mưa, em sắp át tiếng nó, nhưng em không thể át được nó, rằng tôi thấy mùi hương từ em thoảng nhẹ khắp đêm, rằng hôm nay trời đẹp chăng.
Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ trở nên kỳ dị và hoảng loạn. Tôi, tôi đã bị bơ vơ ra trong chính căn phòng của mình và nỗi buồn của em, một kẻ cô đơn nào đã cướp mất em đi ngay trước mắt tôi. Em và em dù không nhận ra những chính tôi thấy em, đã ngoại tình với ai đó trước mắt tôi, dù chỉ là trong tâm trí. Tôi phát bực với điều đó dù cho em vẫn thanh thản và bình tâm trước tôi.
Cơ thể làm chúng ta nặng trĩu. Nhưng hàng cây đỏ thâm trái làm nhánh cây cong xuống, chúng ta muốn rơi đi, nhưng không thể rời đi nổi. Bằng sự kinh nghiệm và kiến thức, tôi biết để kết thúc trạng thái này, tôi nhấc bổng tôi lên bằng chính đôi tay tôi. Tôi bỗng hỏi em vài câu vu vơ

-Tôi thấy người ta nói về vô hạn và hữu hạn, liệu người ta có hiểu hay chăng?

Em đưa tay kéo dài chiếc gạt tàn, dập tắt một nửa điếu thuốc, giống một người chuẩn bị cho một cuộc trò chuyện nghiêm túc hơn là người ngoại tình, em bảo tôi.

-Cái gì là vô hạn và cái gì là hữu hạn, đời sống, việc kinh doanh, tình yêu, đam mê hay thù hận hả anh

-Có hay tất cả những thứ đó mới hợp thành một sự vô hạn, chúng ta phải làm, từ đôi bàn tay bàn chân ta, chúng ta phải nghĩ, từ kinh nghiệm và tri thức ta, chúng ta phải cảm nhận hành động và cử chỉ ta, nếu thiếu đi một chúng ta coi như què quặt, què quặt trong tâm trí còn đáng sợ hơn nhiều què quặt trong bản thể, em tôi, kẻ không ngắm trời xanh bao giờ không bao giờ biết được là mây không bay đi dù đó là khi có gió đầy trời.

-Nay em lỡ hẹn với một người bạn

-Sự lỡ hẹn đôi khi là điều tuyệt vời nào đó mà chỉ khi nhìn ở góc nhìn của kẻ mơ mộng mới thấy được em. Chúng ta đến, và đi, chúng ta hẹn nhau bằng những khái niệm mơ hồ, không hồ hởi, không khao khát, không dục vọng, không tính toán. Dĩ nhiên đó chỉ là với những người bạn, họ chờ em và họ đi về, lòng họ trách em thật nhiều trong giây phút.

-Nhưng họ không vui

-Vui hay không là do họ em. Người ta lúc đó chú tâm vào gì, vào mình hay xung quanh, người ta có để ý thấy đứa bán kẹo bên đười có vết áo rách ngay dưới tà áo, có thể đó là một ngày thật tệ và việc của ta là mua hàng cho nó với một vài niềm vui nhỏ chứ không phải tập trung vào cuộc hẹn mơ hồ nào đó mà biết chắc người ta sẽ đến nhưng chưa biết là lúc nào.

-Họ sẽ trách, trách cứ em và tất cả mọi thứ làm họ bực mình ngày hôm đó, sự hờn dỗi đó làm ảnh hưởng tất cả những thứ mà họ lại gần, dù có tốt đẹp, anh không thể để họ như vậy, không phải ai cũng là kẻ mơ mộng, anh biết mà, kẻ mơ mộng, hay là sự bao biện đây, rằng anh vô tâm, vô tình. Rằng

Thăm Bạn

Tháng ba giữa phố mà nhớ bạn
Bụi bặm quấn tròn cuộn sau lưng
Mong gặp cỏ cây xanh ngày ấy
Tay bắt hai tay mặt lại mừng

Tháng ba bỏ phố đi thăm bạn
Bạn ở trên non mà ta buồn
Trên cao có thấy lòng thanh thản
Ở cùng cây cỏ có vui hơn?

Tháng ba lên núi ta tìm bạn
Bạn đã say mèm quên tuổi tên
Giơ cao chén rượu ta cùng uống
Cạn cả suối nguồn, say lấm lem

Tháng ba lên núi ta cùng bạn
Những rớt đời trôi như đám bông
Những tan tác như lòng chung vậy
Bỗng dưng ta thấy hồn rỗng không

Mấy ngày ở núi buồn như chấu
Nỗi nhà lạnh trắng những vòm cây
Con sông quanh quẩn, chồn chân ngựa
Thôi người ở lại, ta về đây

Ừ, đâu cũng thế, là cơm áo

Theo Chồng

Quê ngoại quê nội giống nhau không
Tôi biết cực lắm gái theo chồng
Nhưng nhà tôi dễ em đừng ngại
Chớ có buồn lo nhạt má hồng

Xa tôi hãy nhìn nụ hoa hồng
Hoa hồng còn nở tôi còn trông
Ra ngắm hoa tươi rồi cười nhé
Hoa thắm nhà tôi mẹ tôi trồng

Có nhớ thì em hãy ra đồng
Ngô vừa gieo hạt, cỏ vẫn đông
Em ơi tôi đó lòng tôi đó
Như ngô đắt cằn vẫn trổ bông

Thơ nay còn ngắn nhưng mà thôi
Lòng tôi gửi trọn nơi em rồi
Vậy nên em hãy yêu luôn cả
Yêu cả những điều lớn cùng tôi

Linh Tinh

Chiều nay anh làm thơ
Chẳng còn hay như trước
Suốt một tháng
Viết không được một câu
Thì lấy đâu ra thơ
Mà tặng em cho được
Tặng một câu cũng chưa đủ
Thì lấy đâu bốn câu
Cho đủ một bài