Tôi kê chân bậu cửa, chờ trời sắp xếp xong bữa mưa thịnh xoạn. Ngồi buồn, giông về, mây đen lại kéo đến, cơn buồn lại đến thăm.
Tôi kéo lấy ống cổ tay áo, sắn đúng 3 lần mỗi bên, lên xe và chạy băng băng trên đường thời gian. Ông bạn trời của tôi đã gọi từ đêm qua, đợi tôi trong căn nhà xám xịt, dọn xong chiếc bàn còn vương vãi mây mờ mờ trôi. Bà trời đi vắng từ chiều qua, làm ông buồn, và tôi cũng vậy. Hai chúng tôi hẹn nhau, một ngày, bỏ hết công việc, bỏ hết bạn bè, quên cả người quen, chỉ mình tôi cùng ông, nhậu từ chiều đến đêm thâu, xa cả sự đời. Ông vui vẻ chấp thuận, dọn sạch bàn ăn tên bầu trời. Trải lên một khăn trải bàn xanh biếc màu xanh dương, không chút vẩn đục, hàng loạt món nhậu mây đen được ông chuẩn bị sẵn, đem ra lúc tôi về, nhạc cũng nổi trong căn phòng đó. Ánh đèn chớp nháy liên tục. Cuộc liên hoan giữa hai kẻ buồn với nhau, so với mọi khi thì thật tươi vui và rộn rã.
Tôi chào ông, ông với lấy tay tôi, dẫn tôi vào bàn ăn, nhạc và đèn giờ đã dịu dịu đều đều. Ông kể tôi nghe về thời gian ông xa loài người, còn tôi luyên thuyên ông nghe đủ thứ chuyện lạ kì. Nào là có người mang tiếng nhiều tiền lắm mà lúc nào cũng vẫn làm việc, nào là có người thảnh thơi lắm nhưng lúc nào cũng âu sầu, nào là có người chẳng biết mình là ai, cứ đi tìm mình mãi qua việc đọc sách và soi gương. Ông cười giòn giã, rồi bảo tôi biên đôi câu thơ. Ấy cũng lúc cao hứng, tôi đọc vội mấy câu.
Cười trông thế sự hài hài
Trời đương trước mặt, người mãi tìm đâu
Ngẩn lên, cúi xuống cũng rầu
Can qua chẳng đặng, bể dâu chẳng thành
Phương đâu chim đậu đất lành
Bay qua cửa bể, lại thành kẻ điên
Say chưa mà nói luyên thuyên
Bạn tôi liền nói, đừng phiền người khôn
Ông bật cười, bảo tôi nói chuyện con cóc,
-Ấy,
Tôi đương đà cãi,
-Vậy mà họ đòi làm cậu ông đó.
Ông lại cười, lần này còn cười to hơn
-Cóc với ếch, cùng họ nhau cả thôi