Thanh Âm

Con người chỉ dịch chuyển trong tâm trí đó cuối cùng cũng ra khỏi nhà. Lòng anh như thể thả ra vô số xúc tu thính nhạy, và anh sống trong vạn vật, đồng thời cảm nhận được, đâu đó sau cửa sổ, gầm gào tiếng thác đổ. Và đấy, trên đường cây, xào xạc và rơi lộp độp, những giọt vàng dài. Anh ngắm lớp vỏ bằng lăng óng ánh và chợt cảm thấy: Không phải tay anh, mà những cành cong trong vòm lá ẩm li ti, và không phải chân, mà hàng ngàn rễ mảnh vặn mình xuống đất. Anh những muốn trút mình như vậy vào cả thiên nhiên, muốn nếm trải xem thế nào là được làm cây nấm thông già với mặt dưới vàng lỗ chỗ, hoặc chú chuồn chuồn, hay vành nhật hoa.
Khi anh đi trên những đường mòn dọc theo những bụi cỏ lau. Anh cảm thấy mình được gột rửa trong nỗi buồn kẻ khác, rạng rỡ bằng nước mắt kẻ khác. Đó là cảm giác hạnh phúc, và từ dạo ấy anh chỉ thỉnh thoảng mới được nếm trải nó dưới dạng cái cây cong, chiếc găng rách, con mắt ngựa. Cảm giác ấy hạnh phúc do nó tuôn chảy hài hòa. Nó hạnh phúc như mọi chuyển động, mọi bức xạ. Anh từng bị đập tan thành triệu triệu sinh thể và vật thể, hôm nay anh hợp lại thành một, ngày mai anh lại bị đập tan ra lần nữa. Và mọi thứ trên đời này luận chuyển như vậy. Hôm ấy anh ở trên đỉnh sóng, biết rằng mọi thứ quanh anh, những nốt nhạc của cùng một sự hài hòa, biết, một cách bí mật, các thanh âm tụ hợp trong khoảnh khắc đã nảy sinh ra sao, phải được giải quyết thế nào, và hợp âm mới nào sẽ được gọi lên từ từng tờ nhạc bay tung. Trong sự hài hòa không thể có tính ngẫu nhiên. Nhạc cảm lòng anh biết hết, hiểu hết mọi điều.
Anh hạnh phúc đến nỗi bỗng dưng bật cười, Anh nhìn thẳng vào mặt em. Một cái nhìn phẳng dẹt, với cả tâm hồn. Anh đụng phải em. Đôi mắt em sáng rõ như thể từ chúng vừa bay đi một tờ giấy lụa, loại vẫn dùng để phủ lên tranh trong sách quý. Và giọng em cũng rất rõ, lần đầu.

-Anh biết em đã quyết định gì không? Này nhé. Em sẽ nói với anh ấy như vậy, xem nào, vào mùa thu…
Anh ngắt lời em bằng sự im lặng của mình. Vết đèn trượt từ váy em xuống đất, do em hơi dịch người đi. Và lập tức, cũng với cái chuyển động nhẹ nhàng ấy, anh nhập vào em, cảm thấy dải nịt trên đầu gối, còn cao hơn nữa cảm giác buồn buồn từ phin nõn, nghĩ thay em, là buồn, là nóng, là muốn hút thuốc. Vào đúng khoảnh khắc ấy, em rút cái bao vàng ra khỏi túi, đặt điếu thuốc vào bót. Và anh ở trong tất cả: trong em, trong điếu thuốc, trong những gã trai đang vụng về quẹt diêm, trong cả cái cốc thủy tinh, trong cả con ong nghệ đã chết trên từ lâu. Anh có thể nói gì với em? Tự do? Ngục tù? Không đủ yêu em? Không phải thế. Một khoảnh khắc trôi qua; trong khoảnh khắc ấy, trên trần gian xảy ra nhiều chuyện: đâu đó có con tàu khổng lồ chìm xuống đáy, người ta tuyên chiến, một thiên tài được sinh ra. Khoảnh khắc ấy đã trôi qua. Và khi ấy tâm trí anh guồng chân chạy không phải vì vội, mà vì mọi thứ chung quanh đều chạy: cả các sắc thái của những bụi cây, cả bóng mây trên cỏ ẩm, cả những bông hoa tím nhạt trốn vào đêm để tránh ánh chớp lưỡi liềm.
Anh nhìn lưng em, nhìn những ô lụa nhỏ trên săng-đay em. Đâu đó bên cạnh, chắc là đối diện, vang lên ánh nhìn trần tục và bỗng anh thấy thật rõ ràng rằng hàng thế kỷ nay thế giới nở hoa, héo úa, xoay tròn, đổi thay chỉ để bây giờ, vào khoảnh khắc này có thể kết liên, hòa quyện vào một hợp âm thẳng đứng cả giọng nói đang vang lên kia, chuyển động bả vai lụa là của em, mùi gỗ thông, còn xa hơn, trên đường cái, trong bao la ánh đèn, giữa cánh đồng mơ hồ khói tỏa, là sự lặng yên.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *