Giai nhân

Có những bài thơ không có tên
Lời thơ chẳng rõ không cho xem
Vần reo theo mắt chân rung nhạc
Xô xát trong lòng bão táp lên
Mời mọc mãi thấy người bỡ ngỡ,
Tay ôm đàn che nửa mặt hoa
Vặn dây vài tiếng dạo qua khúc
Giai nhân hữu ý xin nghe qua
Tự cổ sầu chung kiếp xướng ca
Mênh mang trời đất vẫn không nhà
Người ơi Mưa đấy hay xênh phách
Tay yếu gieo lòng xuống chiếu hoa
Nghe não ruột mấy dây bứt rứt
Than cái niềm tấm tức bấy lâu
Chau mày, tay gảy sầu lên khúc
Giãi bày ngân tiếng tính tang sầu
Thôi thôi khóc chi sống đoạ đầy
Đàn hay tâm sự rót nhau say
Thơ tôi gửi tặng người ngâm nhé
Cho vút giọng sầu tan bóng mây
Có những bài thơ như rối tơ
Đời không lời tiếng mới cho vừa
Để trăm dòng chữ nghìn trang giấy
Để chép cho lòng mấy chuyện xưa
Đứng lặng trông vời xứ nhớ thương
Nghe mây vò võ rỏ thành sương
Chao ôi, Hồn nặng sầu trong xác
Sầu đổ cô đơn bóng xuống đường

Tri kỷ có còn hẹn nhau say

Thuốc lào hút mãi người ra khói
Thơ đọc suông mãi hết cả hay
Túi rỗng nợ nần hơn Chúa Chổm
Áo quần bẩn hết, túng đồ thay
Cạnh bên có người trên núi xuống
Ý chừng hò hẹn với nhau đây
Chắc chỉ ba bốn lần say ấy
Đã đủ tan tành một kiếp trai
Hôm qua mưa gió lòng buồn thế
Suy nghĩ vẩn vơ đã mấy ngày
Hôm nay còn sót hơn đồng bạc
Hai đứa bàn nhau uống rượu say
Một ông một tôi ngồi giữa chợ
Trơ vơ bốn phía hoa nụ đầy
Sầu nghiêng mái lá mưa tong tả
Chén ứa men lành, lạnh ngón tay
Tôi rờn rợn lắm bạn tôi ạ
Đành uống cho say, kẻo đến ngày
Khăn gói gió đưa sang xứ lạ
Ai cười cho được lúc chia tay
Ôn lại những ngày mưa gió cũ
Những chiều quán trọ những đêm say
Người quen nhắc lại từng tên một
Kể lại từng nơi dấu đặt giày
Bốn mắt nhuộm chung màu lữ thứ
Đôi lòng hoà một vị chua cay
Đứa thương cha yếu thằng thương mẹ
Cha mẹ chiều chiều, con nước mây
Giời mưa, mưa mãi sao buồn thế
Có khi lê thê đến mấy ngày
Mai đây rời bỏ kinh thành ấy
Tri kỷ có còn hẹn nhau say

Nhàn rỗi

Biết, biết để làm gì chứ, việc đó chẳng có ý nghĩa gì, họ chẳng quan tâm đâu, vì có quan tâm thì họ chẳng để mọi chuyện xảy ra như vậy, họ muốn biết để thỏa mãn trí tò mò của họ thôi. Họ sẽ cười cợt, thương cảm, cạnh khóe hay chẳng nói gì nữa cũng chỉ là sự trả giá cho trí tò mò của họ. Họ muốn biết để giải đáp thứ mà họ không hiểu, con người là vậy, họ đi tìm lời giải đáp cho mọi thứ để họ chắc chắn rằng nó chẳng giúp ích được gì cho họ cả.
Tôi nói, thuốc thả một khói dài xuống ống tay áo, ông bạn ngồi bên cũng vậy sau khi ông ấy hỏi có muốn biết tại sao lại vậy không. Có lẽ ông đã quá mệt mỏi với những lời giải thích, những câu hỏi tại sao, những kẻ thọc mạch vào chỗ mà đáng ra chẳng nên thọc mạch vào làm gì, quá nhiều người muốn nói như người lớn để rồi họ cư xử như những bọn nhóc. Họ khóc lóc, yếu đuối và tiêu cực hoặc thậm chí tệ hơn là con nhắc lại về những ký ức đáng quên của người kia nữa. Có lẽ họ chỉ nhớ về những ký ức đáng quên của người khác, họ chẳng bao giờ nhớ thứ đáng nhớ, rằng người kia đã cười thế nào, đã vui ra sao, họ thích làm gì nhất, họ chỉ nhớ có lần người kia đã nát rượu và đi khắp nơi, họ chỉ nhớ có lần người kia đã đập phá mọi thứ trong phòng, họ chỉ nhớ những ngày thở than của người kia với họ và họ cho rằng họ đã xâu sắc lắm.
Nhưng điều ấy không phải là điều tồi tệ nhất mà họ có thể gây ra. Một người đàn ông biết suy nghĩ sau những kinh nghiệm nhỏ nhoi có thể học được một bài học là hãy để việc đó yên. Những vấn đề tồi tệ nhất của tôi lúc đó không phải do tôi gây ra. Tôi đang chạy đua với thời gian, tôi đã ra lệnh rằng không ai được làm phiền. Có lẽ lúc bấy giờ là sau buổi tối và tôi đang nghĩ khi đôi mắt nhắm lại, rằng dòng suy nghĩ của mình không nên bị phân tán bởi mọi thứ xung quanh. Dù thế nào thì tôi cũng không muốn rời khỏi ghế của mình, đúng lúc ấy thì một người khách lỡ đễnh bước vào cửa nhà, vuốt ve con mèo của tôi và tôi bị buộc phải bật ra khỏi ghế, trong chốc lát không rõ mình vừa bị bắn hay bị thuốc nổ nổ tung. Trong lúc yếu ớt tôi nghĩ rằng nếu mình đã khiên quyết không để ý đến họ thì họ sẽ mệt và để tôi được yên. Nhưng đó không phải cách làm việc của họ, họ cứ hỏi tôi 2 phút một lần, rằng, rằng, rằng,…. Tôi biết phải đối diện với việc đó sau những sự liên mồm, tôi bực bội trả lời lại với giọng lịch sự hết mức có thể.

Tôi cảm ơn. Hôm nay là một ngày mệt mỏi, anh biết đó, mệt mỏi, mọi cử động làm tôi mệt mỏi, anh có thể ngồi đó, trong tủ có bia hoặc nếu anh muốn uống trà thì xem ra phải đun nước mới. Ồ, con mèo nhà tôi vẫn vậy. Sao, tôi đã bỏ qua sự việc đó ư, cảm ơn anh đã mang đến những tin xấu, nếu là một người tích cực tôi sẽ vui vì mình nhận được tin xấu trong cùng một ngày chứ không phải dải rác trong tuần hoặc thậm chí là cả một tháng, một năm sau. Và còn thật mừng hơn khi anh là người mang lại nó, có nghĩa là sau này tôi chỉ không cần gặp anh là được. Bạn tôi, hãy bỏ qua những câu đùa vô hại và vô duyên đó, có đá trong tủ lạnh ở ngăn trên và tôi dám chắc anh nên đặt con mèo lại vị trí cũ, mèo là một sinh vật nguy hiểm, như con gái vậy, ta không thể nào biết khi nào nó sẽ nũng nịu trên đùi ta hay khi nào nó cào cấu ta chỉ để khoe cái móng nhỏ xíu của nó. Nhiều con mèo ăn và ngủ cả ngày cạnh ta, tôi coi vậy là tốt hơn dù đôi lúc tôi cũng bực mình vì nó chẳng làm gì ngoài những việc nó làm hàng ngày, nhưng khi một con mèo năng động mang đến cho tôi một con chuột hay một chiếc đầu cá và giấu dưới gầm giường như món quà sinh nhật bí ẩn thì tôi lại chắc chắn mèo nên ăn và ngủ cả ngày và làm những việc lặp lại thì hơn, nếu có thêm một hành động nào khác, xin hãy chải chuốt thêm bộ lông đó. Vâng, vâng, thật bất nhã khi nói về các quý cô như vậy, nhưng mới gần đây thôi, một quý cô đến nhờ tôi tư vấn cho hoàn cảnh của gia đình, rằng cô làm mọi thứ trong ngôi nhà bé nhỏ đáng yêu đó, thậm chí còn không thể tìm thấy một vệt dầu rán quá lửa trong chiếc xoong sạch cóng, rằng tình yêu đã trượt từ phòng khách vào đến tận trong bếp. Dĩ nhiên, nếu quý cô ấy ngu ngốc đến mức cưới một con lợn thì tôi nghi cô ấy sẽ phải dành cả đời để chuẩn bị thức ăn cho nó thôi. Vậy thì giả sử như chồng cô ta không phải là lợn đi thì quý cô đó đang quá khiêm nhường. Nếu tôi có thể nói vậy mà không làm anh hay cô ấy lầm tưởng là lời khen, ngay cả bên bàn ăn tối cô ấy cũng quan trọng hơn món thịt lợn đó chứ, tôi khuyên cô ấy rằng hãy can đảm lên, rằng cô ấy quyến rũ hơn nước xốt cà chua hay mềm hơn bất kì cọng rau nào ấy chứ. Sẽ có lúc chồng cô còn không phân biệt nổi đang ăn thịt bò hay thịt lợn nếu có cô xinh đẹp ở bên. Chúng tôi không phải các thầy tu và cũng chẳng là các nhà ẩm thực. Một bữa tối bình thường hoặc thậm chí không được ngon lắm nhưng mà có cô trong hình dáng xinh đẹp nhất của mình ngồi bên, cười nói và thông thái sẽ còn tốt hơn gấp vạn lần một bữa tối tuyệt hảo nhưng cô mệt mỏi bơ phờ và cáu gắt. Bữa tối tuyệt hảo, những người đầu bếp sẽ làm tốt điều đó, chúng tôi cần một người vợ, một người bạn và một người đồng chí chứ không phải một đầu bếp và bảo mẫu giá rẻ. Cô ấy gật đầu, ra về nhẹ nhàng và cười lên trên môi.
Người hành khách lỗ mãng đó gật gù và tìm cách phản đối lại những gì tôi nói, tay giật thêm một lon bia mới với vẻ bực tức hết sức, những người hành khách ngẫu nhiên luôn mang đến cho ta một tin xấu và làm ta điên đầu khi phản đối lại tư tưởng của người họ muốn đến an ủi. Họ không thể hiểu được rằng việc khôn ngoan trong hoàn cảnh đó là nói chủ đề khác, và chuyện khôn ngoan nhất là hãy để người chủ nhà đáng thương đó được yên. Họ hình như không bao giờ biết ra về và sự mệt mỏi của người chủ nhà cho dù tôi đã treo đồng hồ ở vị trí dễ nhìn nhất, thậm chí còn tận 3 chiếc trong phòng, không buồn tính đến điện thoại. Thời gian vào những thời điểm ta mệt mỏi dường như dài hơn và tiếp những vị khách vô vị còn vô tận hơn nữa, đã có lần tôi nhìn đồng hồ mà nghĩ nó đã hỏng mất, 3 cái cùng hỏng một lúc, có thể lắm chứ, trên thế giới này có thiếu sự trùng hợp đâu.

Nhớ nhà 2

Xa lâu núi rừng, về không tiện
Ở mãi đô thành, mộng cũng vơi
Quán lẻ làm thơ không ngòi bút
Một trăng trằn trọc sáng chưa thôi
Mà sao đông nay về muộn quá
Chẳng lạnh cho ta một chút thôi
Phải chăng hờn giận gì ai đó
Hay mãi đô thành, mộng cũng vơi

Cắt tiền duyên

Đường trầm buông rêu, Lầy lội ven sông
Một nắm cỏ cây, có đem về trồng
Từng mạch gân xanh, ngoài trời đang mưa
Gió mưa vô hình, Là mưa tháng sáu
Một mình lặng im, hỏi người xưa đâu
Mạch cũ tình thân, cố nhân ẩn hiện
Bật ngọn hơi ấm, Hỏi dò chuyện xưa
Dễ xanh theo tay, Lăn đến bờ xa
Giữa buổi chiều
Giữa buổi chiều
Đợi người qua mắt
Lặng yên lặng yên
Một mình một mình. Một giấc mơ chiều
Mỗi lần nằm xuống, khi nhắm mắt, tôi thấy một cô gái dẫn tôi xuống một bờ hồ rộng, chỉ tôi nhìn xuống xem. Tôi tần ngần bước lại bên bờ, ngó mặt xuống, em hớt một đọng nước nhỏ lên tay, tay đưa lên miệng, giọt rơi qua kẽ, rớt xuống nước, dòng động sóng, hình tôi nhấp nhô chẳng còn rõ. Một lúc sau mặt hồ lặng lại, tôi thấy tôi trong hồ, ngồi bên bếp lửa, bập bùng kì lạ, tôi thấy những mặt người tưởng chừng quen lắm, họ cười tôi với những gương mặt giống nhau, tôi nhìn họ hồi lâu rồi, lặng im nhìn sâu vào ngọn lửa, tôi thấy lửa đêm phản chiếu lại một tôi nữa, một tôi nữa nằm lặng im trên giường, đang mơ một giấc mơ chiều.
Bỗng cô gái cũ chạy vụt qua, tôi vội đuổi theo, em đứng lại đứng bên một hồ nước rộng. Chỉ tôi ngó xuống xem

U mê

Thực ra chúng ta khổ sở vì u mê, u mê vì có tâm phân biệt. Ta luôn nghĩ cái này hơn/kém cái kia. Người này giàu hơn người kia, gái này xinh hơn gái nọ,… cái tâm phân biệt đó sinh ra bản ngã và khiến ta bị kéo vào vòng xoáy của dục vọng. Mọi thứ ta làm, mọi điều ta cố gắng rốt cuộc vì ta tưởng rằng cái này khác với cái kia.
Thực ra không có!
Một hôm mắc mưa, tôi ngồi trú tạm ở một quán nước ven đường quê, một cô bé rất xinh ngồi bán nước trà một ngàn đồng, vài thứ quà quê toàn dăm trăm một ngàn. Có lẽ cả ngày giỏi lắm cô kiếm được một trăm. Tôi nghĩ nhan sắc này lên HN mỗi ngày 3 triệu là chuyện bình thường, thậm chí chưa thèm đi bán hoa, làm chỗ nọ chỗ kia thôi cũng được.
Nhưng cũng chưa biết rồi lên HN cô ấy có hạnh phúc hơn là ngồi bình lặng cả đời bên gốc đa hay không? Rốt cuộc thì lúc nào cũng có kẻ nhiều tiền hơn ta. Sự phi lý của thân phận con người là ở chỗ ai cũng đi đến một kết thúc như nhau. Cứ hình dung một trại giam toàn tù tử hình chờ ngày thi hành án, vậy mà cả lũ vẫn say mê chơi chứng khoán, có lẽ ai cũng buồn cười.
Nhưng chúng ta đang sống vậy đấy, có khác gì họ đâu? Và chúng ta lại hết sức nghiêm túc với mình, không thấy buồn cười chút nào. Bạn có thể không tin, nhưng dù bạn đang ba mấy tuổi thì vẫn có nhiều tù tử hình sống lâu hơn bạn đấy!
Nhiều khi nhìn con chó lúc nào cũng xin ăn, con mèo tháng nào cũng đang chửa hoặc đang nuôi con… chợt nghĩ con người cũng chẳng hơn gì chúng.
Có khi chúng ta khổ hơn đấy vì đôi khi biết nghĩ, nhưng cũng chưa biết chó mèo có biết nghĩ không nhỉ? Có khi chúng ta chỉ khác chúng nó là ở chỗ có tiền.

Nhớ nhà

Nhà tôi không xa cũng chẳng gần
Thư xong định gửi lại phân vân
Muôn dặm tiếng thu gào lá rụng
Chim nhạn không trách cũng bâng khuâng

Nhớ nàng

Tôi trồng cho được cây nhài
Hẹn dăm năm nữa hoa cài tóc hoa
Ngồi thơ cho ngày dài ra
Cho mây giăng mắt hình ta nhớ nàng

Khước từ

– Ê ê này, cuối cùng là anh muốn gì đây nhỉ, nhìn xem kìa, mọi việc đã rối tung lên hết, à đâu, làm gì có việc gì, chỉ là anh rối tung lên hết, cuối cùng là để được gì đây anh, hay chỉ là cái ham muốn tầm thường mà anh thường khoác lên mình bộ áo của kẻ nghệ sĩ đó, có lộng lẫy không, cái ảo buồn thỉu đó, vâng, đúng, buồn thỉu, buồn bã và bẩn thỉu, hãy nhún chân lên mà nhìn xem, rời khỏi chiếc áo rộng vành đó, bỏ cái mũ chùm xuống đi. À à, anh tinh mắt lắm đúng không, được, vậy hãy nhắm mắt lại, bỏ qua cái ỹ nghĩ về mấy cái cảm xúc giả tạo đó và nhìn tổng thể xem, sao cơ, không phải giả tạo hả, nói vậy mà nghe được ư, chẳng khác nào kẻ ngoại tình bịp bợm bẩn thỉu giữa anh và cái bản thể của anh cả. Cuối cùng kẻ không thật thà ở đây chỉ có anh thôi. Gì mà lớn lao chứ, anh, anh giúp được ai khi anh không hiểu mình. Anh cố giúp người khác vui lên để anh bỏ mặc anh ư, chẳng thể nào kéo một kẻ lên trời xanh trong khi cái dây ở dưới vực cả. Ừ, quay về chuyện tổng thể, anh nhìn xem. Hãy tự nhìn lấy xem, có khác gì một kẻ trăng hoa tráo trở không anh.

Giữa số 6 ngang xa lộ, ngồi trên băng ghế đá cũ bên phải, cắt sợi thuốc, vấn tờ giấy.

– Ê này này, anh buồn, đó là việc của anh, anh chẳng cần ai bận tâm cả, anh ôm ấp nó, ừ, trăng hoa tráo trở, theo cách em nói, vậy thế nào là trăng hoa, là vui với niềm vui rồi buồn với nỗi buồn hả, bi quan và tuyệt vọng ư, nghệ sĩ ư, hừm, cái danh vọng đó có là gì trong khi ta có cả nuỗi buồn trước mắt, anh tận hiến cho anh, bản thể của anh, con tim anh khước từ tước hiệu đó, anh đâu có nói ra, à, với em, anh nghĩ mình muốn nói với em, anh cần sự âu yếm đó, dù nó tuyệt vọng thôi, chẳng thể nào một vài lời đó giúp anh thoát ra khỏi cả, nhưng em biết không, lúc nào điểm xa nhất của địa ngục cũng là từ thiên đàng, địa ngục sâu nhất cũng có một con thuyền, khi ta không có những thanh âm đó sao ta biết được ta tuyệt vọng đến mức nào, sự trong trẻo đó dường như làm anh buồn hơn, nhưng cũng làm anh tận hưởng hơn, vâng vâng, anh biết, đó là điều bệnh hoạn, cố chấp và bệnh hoạn, nhưng dường như anh chẳng thể nào hoan hỉ, nỗi buồn chẳng thể nào hoan hỉ được với anh nếu không có một vị khách đi cùng đến cửa và bỏ mặc họ ở ngoài. Vâng, phải bỏ mặc họ ở ngoài thôi, nếu không vậy thì còn gì thú vị nữa, nỗi buồn là kẻ cục cằn khó tính, nếu để cửa họ sẽ ngại ngần mà chẳng thể nào ra nổi, em đâu biết. em đâu biết đâu, đã quá lâu cho sự tuyệt vọng.

Thăm Bạn

Tháng hai giữa phố mà nhớ bạn

Bụi bặm quấn tròn cuộn sau lưng

Mong gặp cỏ cây xanh ngày ấy

Tay bắt hai tay mặt lại mừng

Tháng hai bỏ phố đi thăm bạn

Bạn ở trên non mà ta buồn

Trên cao có thấy lòng thanh thản

Ở cùng cây cỏ có vui hơn?

Tháng hai lên núi ta tìm bạn

Bạn đã say mèm quên tuổi tên

Giơ cao chén rượu ta cùng uống

Cạn cả suối nguồn, say lấm lem

Tháng hai lên núi ta thăm bạn

Những rớt đời trôi như đám bông

Những tan tác như lòng chung vậy

Bỗng dưng ta thấy hồn rỗng không

Mấy ngày ở núi buồn như chấu

Nỗi nhà lạnh trắng những vòm cây

Con sông quanh quẩn, chồn chân ngựa

Thôi người ở lại, ta về đây

Ừ, đâu cũng thế, là cơm áo

Cơm áo thì buồn, buồn như ta

Ít ra nơi đó ta còn có

Chút tình hiu quạnh, chút mưa sa