Am Alone In My Thinking

Dạo gần đây anh hay nghĩ về cái chết. Có một sự tuyệt vọng nào đó trong anh, anh nghe chuyện cùng họ, suy tư cùng họ, đưa họ lời khuyên. Lựa một lời khuyên chẳng giúp ích được gì cho họ. Đáng nhẽ ra anh nên khuyên họ hãy tự vẫn, không biết sau đó họ sẽ đi đâu, nhưng khi đó họ sẽ không phải suy nghĩ nữa. Nhưng anh không nói. Anh dành suy nghĩ ấy cho anh, và anh khuyên họ rằng cuộc sống thật tuyệt. Có một sự vị kỷ nào đó trong anh. Không, không phải vì tiền, anh làm vậy vì anh tò mò về nỗi đau của họ, nỗi đau của người khác làm cho bản thân anh thấy được sự thỏa mãn, có thể lắm chứ, anh có thể có tư duy của một kẻ sát nhân hàng loạt lắm. Vì khi anh khuyên họ cuộc sống thật đẹp, họ sẽ khù khờ và tin thật. Họ càng tin thật thì niềm đau của họ càng lớn, và nhấm nháp niềm đau lớn đó làm anh thấy thỏa mãn. Có thể anh còn tệ hơn mấy kẻ sát nhân đó, rằng nạn nhân của họ chết, là hết. Còn anh, anh dang tay ra ôm lấy họ và thó mất chút tiền của họ đúng lúc họ khó khăn nhất, còn họ cảm thấy bản thân được an ủi, họ cảm thấy nỗi buồn được sẻ chia. Nhưng mà không, anh chỉ giúp họ đào một cái hố, để họ thả xuống đó một hạt giống tuyệt vọng. Họ tưởng rằng hạt giống ấy chết đi, vì họ không thấy nó nữa. Nhưng không, tuyệt vọng không bao giờ chết. Tuyệt vọng như tre đào sâu xuống đất, tuyệt vọng như cỏ lan rộng khắp vườn. Mỗi khi họ ngấu nghiến quả ngọt cuộc đời, thì họ đưa lại anh hạt giống tuyệt vọng, và anh chôn cất hộ họ, mỗi lần một hạt giống mới. Để đến lúc nó nở tung, trồi nên và chẳng người công nhân nào có thể dọn dẹp tiếp được. Những nhà tâm lý dĩ nhiên không phải người công nhân dọn cỏ, họ là những người trồng vườn và chỉ ước mong có một khu vườn thật đẹp, đủ cỏ và hoa, nhưng đừng nhiều hoa quá, nếu quá nhiều hoa chúng ta chẳng biết ngắm nhìn gì khu vườn đó cả, rằng cả cái hệ thống cây cỏ chằng chéo này của tôi, tôi muốn nó phải đẹp, dù thế nào đi nữa, cũng phải đẹp, những người làm tâm lý là những người làm nghệ thuật, và tác phẩm của họ là tâm trí của người khác. Người công nhân dọn cỏ là những người thân bên cạnh họ. Vậy nên đừng hiểu lầm.

Biết gì không, em nghĩ có một thứ sẽ tượng trưng cho sự sống. Cái gì nhỉ, chắc là đồng hồ. Có lẽ vậy, em vừa nghĩ sẽ tặng anh một chiếc đồng hồ. Rằng thời gian trôi qua, chúng ta đang sống, và chúng ta phải sống, mục đích gì ư, đâu ai biết được đâu. Có thể mai ta sẽ tìm ra, không thì ngày kia, cũng có thể là nhiều ngày sau nữa hoặc là chẳng tìm ra gì và bao biện rằng mục đích sống là đi tìm. Nhưng mà chúng ta vẫn phải sống, mỗi giây trôi qua, vài nghìn kẻ đã chết, hàng tỉ người gây hấn, nhưng mà chúng ta vẫn sống, hãy tuyệt vọng và tận hưởng tuyệt vọng, khi ta chết đâu còn gì cho ta tuyệt vọng nữa, phải không, một địa ngục tên thiên đường sẽ đến và bắt anh đi, ở đó anh sẽ phải vui vẻ, cũng có thể anh nghĩ, tuyệt vọng theo kiểu vui vẻ, hoặc vui vẻ của anh là tuyệt vọng, nhưng mà đâu, anh không thể thấy được người khác, giống những kẻ sát nhân, khi họ chết rồi chẳng thể thấy được sự đau đớn của người khác nữa, đó chính là án tử cho họ, em nghĩ là thế, án tử lớn nhất là không thể thấy thứ mình thích nữa, dù thứ mình thích là tồi tệ.

Tại sao mỗi lần chúng ta nói chuyện đều nặng nề nhỉ, em thú vị nhiều, chúng ta có thể nói nhiều chuyện hơn ngoài cái chết, thiên đường và địa ngục được không, một chiếc đồng hồ cũng ổn chứ, anh sẽ đeo nó và khoe em, hoặc anh sẽ kể cho em nghe về một mốc thời gian tương lai, khi có tương lai chúng ta không thể chết. Lỗi tại anh, anh lại nhắc đến việc đó, hứa với em và cũng xin rằng, hãy hứa với anh, chúng ta sẽ không nói việc đó nữa, được chứ. Hôm qua anh có đọc một một tư tưởng rằng, chúng ta được ban quá nhiều quyền, nhưng có phải đâu, chúng ta bị quá nhiều lời nguyền, vì sao, vì chúng ta biết quá nhiều thứ. Anh suy nghĩ và thấy thật đúng. Những cỗ máy ư, chúng đem cho ta đủ thứ thông tin và bắt ta suy nghĩ về những thông tin đó, những căn nhà bằng cách nào đó càng ngày càng phải rộng ra, bệnh tật càng lúc càng phức tạp, và chi phí chữa trị càng đắt. Con người ăn, để sinh ra mỡ, họ đi hút mỡ và mỡ của họ để tạo ra xà phòng, và chúng ta lại mua lại xà phòng, thứ chúng ta vừa căm ghét xong, Fight Club, đó là ý tưởng chính của bộ phim. Chúng ta tự tạo ra vòng tròn và tự chạy trong nó, nếu suy nghĩ logic thì thật buồn cười phải không. Nhưng mà nếu để sống khổ hạnh thì thật buồn. Có lẽ địa ngục là nơi không có bia, cơ thể anh được tạo nên bởi da và xương cùng 4 lít đồ uống có cồn. Xin lỗi vì đã nói về anh nhiều quá. Em thì sao, hãy kể cho chúng ta một chuyện vui. Anh hứa sẽ không suy nghĩ theo hướng tiêu cực. Thật lòng. Anh là kẻ ác độc, nhưng trong lòng anh vẫn chỉ muốn người khác vui, đó, anh ác độc ở chỗ đó, anh muốn người khác vui nhưng mà họ không thể vui được, anh ác độc với cả chính anh luôn vì anh muốn người khác vui. Em hiểu không, nó như là việc tự nắm tóc mình và nhấc lên vậy, nó như việc biết trước đích đến và con người vẫn thi nhau nhìn xanh đỏ tím vậy. Hãy tưởng tượng một nơi chứa tử tù mà mai đi pháp trường người ta vẫn đánh chứng khoán xem. Thật nực cười phải không.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *