Có khi nào lại buồn thế


Một lần nữa anh lại đi về một mình
Trở thành người nào đó trong bộ phim khác, tự do và tốt tính

Trời trở đông, lạnh buốt tâm hồn và lòng bàn tay, gió lùa qua khuy áo, nhẹ nhàng và làm lạnh trĩu trong người. Anh gặp một người độc bộ giữa đêm, cũng như thường lệ, anh cho người ta nốt số tiền trong ví. Chắc lần này số tiền lớn nên họ bỗng chốc giật mình, ngước nhìn anh, rồi nhìn chiếc cốc, rồi lại nhìn anh.

-Này cậu ơi, hình như cậu đưa nhầm

Tôi bỗng giật mình, có lẽ một phần vì lạnh, có lẽ vì tôi đang nghĩ vẩn vơ đâu đó.

-Dạ đêm lạnh rồi, bác về đi cho đỡ khổ. À cho con xin điếu thuốc được không

Ông tần ngần, vẻ không muốn về, vẻ không muốn nhận, rút túi áo ra điếu thuốc đưa tôi. Chờ đèn đỏ làm tôi mệt mỏi hoặc trở về cuộc sống hiện tại làm tôi mệt mỏi, tôi dừng xe vệ đường, xin ông chút lửa, tôi, và ông, ngồi vệ đường, châm cùng nhau điếu thuốc.
Ông hỏi

Mắt cậu có vẻ buồn

Tôi không nói, có lẽ tôi vẫn đang lang thang ở dãy nhà ai đó, có lẽ tôi vẫn mơ màng thưởng thức bên khói thuốc và sương lam, chắc tôi vẫn chưa muốn về cuộc sống hiện tại.
Ông cũng không nói gì nữa, ngân nga hát bài gì đó tôi không biết, khói thuốc đung đưa bên ông, đung đưa bên tôi, cuốn quýt nỗi buồn tôi, và có lẽ là cả ông nữa, tôi không biết, có lẽ ông cũng buồn. Ông hút chậm chậm, điếu thăng long cháy nhẹ trên tay ông, nhưng không tắt, như không đợi ai, điếu thuốc, như thời gian vậy, không đợi ai, chỉ còn tro tàn nghi ngút.

-Bài này tên là gì bác, con chưa nghe bao giờ.

Ông quay lại nhìn vào tôi, rồi lại quay lại, có lẽ nhìn vào ông. Ông bảo ông chỉ bịa ra cho vui, ừ thì bịa ra cho vui, ấy vậy mà lời bài hát thê lương biết bao, vậy thì là ông bịa ra cho thêm buồn chứ, vậy là ông cũng buồn nhiều chứ.
Tôi định xin ông thêm điếu thuốc nữa, nhưng bỏ thuốc lâu mà hút lại làm tôi thấy khan họng. Tôi đứng dậy, con đường vẫn mờ tối, lập lòe ánh đèn vàng. Định vươn vai 1 cái mà có lẽ tôi không đủ sức, tôi hít một hơi, cái lạnh lại luồn vào tít bên trong, lòng tôi lại nặng trĩu.

-Thôi cháu về đây, cảm ơn bác điếu thuốc.

Ông không nói, ông nhìn tôi, không nói, ông vẫn ngồi đó đến lúc tôi đi xa, quanh qua khúc quanh, tôi vẫn thấy ông ngồi đó, dù mấy đèn đỏ đã chớp nháy chạy qua, có lẽ, tôi lại động vào nỗi buồn nào đó, to lớn hơn tôi, to lớn hơn ông, to lớn hơn chúng ta