Đòi thơ

Xe hoa đèo cả mảnh trăng tròn

Rượu say ngồi ngắm mộng cỏn con

Trăng vào cửa sổ đòi thơ

Việc quân chẳng bận thì giờ sao đây

Vẫn nơi lều cỏ gối mây

Thơ còn dăm chữ là may lắm rồi

Kinh bang tế thế chẳng mơ

Làm người hèn kém lại dơ với lòng

Mộng đời làm mãi chẳng xong

Con con mộng bạc cũng long đong hoài

Đầu thu trăng sáng chảy dài

Thơ còn dăm chữ để mai viết bù

Buồn 1

Lên thang nghe gió nhủ mưa thầm

Gác trọ không đèn hết cố nhân!

Ta trở về đây không gối chăn

Một mình ly rượu… rét căm căm

Không là lính thú sầu biên ải

Cũng thấy lòng chia dưới cát lầm!

Nhớ lại mùa mưa những thuở nào

Rượu rồi nâng cổ áo lên cao

Dăm ba mồi thuốc đi chung bóng

Lòng chép cho lòng bao chiêm bao!

Gối mãi đêm dài lên bút giấy

Dong đèn cho cạn giọt trầm tư

Đời như quán vắng khi tàn khách

Đâu những cồn mây rối tóc bù.

Nào biết mộng người đi những đâu

Chả buồn qua lại cánh song nhau!

Một hai ba bốn ngày nay nữa

Cây cỏ lòng hoang đến bạc đầu

Tro bụi giờ trơ lại chiếu hồng

Nhà như cổ mộ mặc thây lòng

Gia đình đắp đổi tình thiên hạ

Cho hết không còn nước mắt trong!

Lên thang nghe gió nhủ mưa thầm

Gác trọ không đèn, hết cố nhân!

Nhấc chén nghĩ khinh người Chiến Quốc

Phù hoa thường đổi mất tri âm!

Vô đề 1 tỉ

Gió ngớt khua lau dưới gậm cầu

Đường về xóm lạnh bước mau mau

Ngõ hoang sắp nở dăm màu bướm

Là lúc đôi mùa đưa tiễn nhau

Ấy lúc hồn hoa trở gót về

Thả đàn chim mộng xuống đêm khuya

Tôi nghe xa lắm làn mây trắng

Rời bóng kinh thành lững thững đi.

Đâu đó lâu đài bỏ nhện giăng

Mà đây phòng xép hẹp như săng

Giường ken chiếu nối xoay ngang dọc

Xương gối vào xương chẳng đủ nằm

Cửa nhỏ trông giời với chấn song

Một khuông chật chội mấy phương lòng

Tường vôi gạch lở loang màu máu

Nung nấu thêm sầu mộng núi sông

Nhớ anh Tuấn Gà

Ngồi trong quán trưa

Ngoài kia gió mưa

Hàng cây đã thưa

Lòng nghe xác xơ

Chợt thấy bơ vơ nơi này

Nhìn theo lá bay

Vào cõi xa…

Cà phê nữa không

Một ly nữa đi!

Hòm diêm nín câm

Bật lên tiếng than

Giọt đắng rơi rơi

Trong lòng

Nhìn theo khói bay

Vào lãng quên…

Lướt qua tôi

Chiếc xe đòn

Những u sầu

Hắt qua đời…

Bỗng dưng tôi

Khóc như trẻ thơ

Cứ thương mình

Xác thân bơ phờ

Tiếng đơn côi

Vắt ngang qua đời tôi

Vẫn đi tìm

Chút tình gian dối

Hỡi cô em

Đứng trong vòm cây

Mắt thâm quầng

Những đêm phiêu bạt

Cớ sao em

Xót xa cho đời tôi

Tôi đâu cần

Những điều vô nghĩa!

Lướt qua tôi

Chiếc xe đòn

Những u sầu

Hắt qua đời

Bỗng dưng tôi

Khóc như trẻ thơ

Dưới râu cằm

Xác thân bơ phờ

Có ai đang

Vỗ tay bên cầu gai

Vẫy tôi lại

Chiếc hòm tươi mới…

Hỡi cô em

Đứng trong vòm cây

Mắt thâm quầng

Những đêm phiêu bạt

Cớ sao không

Vỗ tay khi nhìn tôi

Sao buông đời

Theo từng hơi khói

Vẫn liêu xiêu

Bước trong chiều mưa

Đá gót giầy

Thấy ta kiêu bạc

Hát lên đi

Tiếng ca ve sầu kia

Ta muốn được

Nghe điều vô nghĩa…

Từ khi thế gian vắng em

Người tôi đã yêu… Suốt kiếp này…

Trần Huyền Trân

Cụ hâm rượu nữa đi thôi

Be này chừng cũng cạn rồi còn đâu

Rồi lên ta uống với nhau

Rót đau lòng ấy vào đau lòng này.

Tôi say? Thưa, trẻ chưa đầy

Cái đau nhân thế thì say nỗi gì

Đường xa ư cụ? Quản chi

Đi gần hạnh phúc là đi xa đường.

Tôi là nắng – Cụ là sương

Tôi bừng dậy sớm, cụ nương bóng chiều

Gió mưa tóc cụ bạc nhiều

Lòng còn gánh nặng bao nhiêu khối tình.

Huống tôi mái tóc đang xanh

Vâng, tôi trăm thác ngàn ghềnh còn đi

Với đời một thoáng say mê

Còn hơn đi chán về chê suông đời.

Rót đi, rót rót đi thôi!

Rót cho tôi cả mấy mươi tuổi đầu

Nguồn đau cứ rót cho nhau

Lời say sưa ấy là câu chân tình.

Đêm nay cùng đổ bụi giầy

Miệng cười ha hả, thơ mày rượu tao

Mưa

Mưa nay về sớm hơn qua

Trời hôn chiếc lá đã ba ngày rồi

Bà hàng xóm

Nắng ôm cây khế ngẩn ngơ

Rụng vàng sân trước, thẫn thờ sao đây

Gió về gió cuốn đường mây

Cửa mời khách đến, khách đầy cô đơn

Tuổi hơn thất thập mà nay

Cơm thơm tự thổi, rau này tự ăn

Sương về bạc tóc băn khoăn

Vì sao lạnh thế khó khăn thân già

Con thì mất, cháu bỏ nhà

Chó không thấy nữa đã ba bốn tuần

Lất lay chẳng bận phàm trần

Cài then chốt cửa, nốt phần dương gian

Một giường, một chiếu, một màn

Mai này có chết, hương tàn có không

Một phích nước, một cạp lồng

Mai này có chết, biết không thân già

Một góc tường, một băng ca

Mai này có chết, ai ra thăm mình

Chiều về phố thị lặng thinh

Thương căn nhà vắng, thương tình nhân gian

Hành phương nam

Tâm giao mấy kẻ thì phương Bắc

Ly tán vì cơn gió bụi này

Người ơi buồn lắm mà không khóc

Mà vẫn cười qua chén rượu đầy

Vẫn dám tiêu hoang cho đến hết

Ngày mai ra sao rồi hãy hay

Ngày mai có nghĩa gì đâu nhỉ?

Cốt nhất cười vui trọn tối nay

Không đề 123

Thờ ơ, thờ ơ đôi mắt buồn
Dọc ngang ngang dọc, chờ mưa tuôn
Nói nghe, nghe nói thôi không nữa
Giở ra, gấp lại, sách vẫn khuôn
Đứng lên ngồi xuống chẳng đi đâu
Nhạc lên nhạc tắt, nhạc thêm sầu
Định làm gì đây, tôi tự hỏi
Ra đâu vào đâu, trước qua cầu
Trời làm gió xuống, tôi làm người
Người đổ mưa tôi, bão đổ trời
Trời ơi kẻ dại chỉ xin người
Người cho một mảnh để ngắm trời

Không đề 1-1-2022

Thờ ơ, thờ ơ đôi mắt buồn
Dọc ngang ngang dọc, chờ mưa tuôn
Nói nghe, nghe nói thôi không nữa
Giở ra, gấp lại, sách vẫn khuôn
Đứng lên ngồi xuống chẳng đi đâu
Nhạc lên nhạc tắt, nhạc thêm sầu
Định làm gì đây, tôi tự hỏi
Ra đâu vào đâu, …