Ngày 34, Họ đã đá anh ra ngoài đường
Vậy cũng tốt, người lãng tử đã về đây với chốn phong sương
Như ngày trước, không người thương
Có thằng nhóc bụi đời vất vưởng
Say
Thi nhân nằm ngủ ngoài đồng
Người nồng hương rượu, trăng hồng men bia
Đi đâu mà nhớ miền kia
Đi đâu mà nhớ miền kia mà về
Hoa cau rụng trắng triền đê
Vườn trầu phong phủ, người về người đi
Mơ Màng Mơ Màng Trần Gian
Lại qua, qua lại một thời
Đứng ngồi, ngồi đứng một đời về không
Về không, về không cõi lòng
Cõi lòng một cõi, về mong mẹ cười
Mẹ cười, cười giữa đường xưa
Đường xưa, lối cũ, đường chưa có đèn
Có đèn đường rộng chẳng quen
Chẳng quen đường rộng, lạ bên đường làng
Mơ màng mơ màng trần gian
Trần gian mà rộng, trần gian mà về
Sầu chi sầu chi
Chiều nay ngồi với mây ngoài núi
Chén rượu như chừng có cả giông
Em uống với ta
Nào bé nhỏ
Sầu chi
Sầu chi
Mà đau lòng
Kể ra vui nhỏ cũng dễ hèn
Ta đến cùng đường
Ta rủ em
Thì thôi chẳng bận gì mây gió
Nay ngồi đây rồi
Ta với em
Em uống xong ly thì hãy về
Thằng say kể lể chớ mà nghe
Ví von tuồng tịch dăm chén rượu
Mây gió hát cùng tiếng suối khe
Mà này rót hộ ta chén nữa
Nửa đầy nửa cạn cũng chẳng vơi
Mây cứ đường mây về viễn xứ
Ta ngồi lại đây
Sầu cứ sầu
Chị Hằng
Lặng ngắm trời cao, ngắm trăng cao Thơ thơ thẩn thẩn, chẳng câu nào Chị Hằng về không, nay xin khất Em bận lòng vòng, chốn lao xao Lặng ngắm trời cao, ngắm bông sao Cọ giấy mực bút, vẽ không vào Chị Hằng buồn tênh, nay không trách Hơi ôi kẻ dại, mãi lao đao Lặng ngắm trời cao, ngắm tôi sao Hát đôi câu hát, đôi câu chào Chị ơi, em tôi nay buồn quá Thế gian luẩn quẩn, mãi lao vào
Thôi về
Thôi về ru lại giấc mơ Phong sương rũ bỏ, buông rời phù hư Thôi về thinh lặng tâm tư Nghe lòng đồng vọng dạ thưa thật thà Thôi về thương lấy thân ta Đường trần một thoáng phôi pha tuổi trời Thôi về cất tiếng ru hời Xanh ngời mắt biếc mộng đời an yên.
Thôi về ru lại miền thương Góc xưa cảnh cũ, quê hương hôm nào, Cổng im.. dáng nhỏ em đâu? Lạc nhau từ thuở buổi đầu biết yêu. Dòng trôi nước chảy trăm chiều, Nhớ em biết viết bao nhiêu cho vừa. !!!..
Phố buồn man mác
Con tò he Chiều nay ngồi khóc Phố bỗng buồn tháng tám vẫn còn giông Mẹ tôi ngồi Chiều nay mời mọc Khách qua sông buồn đọng Phía canh dài Chị tôi ngồi Ôm phố ngủ thiên thai Sông đã hội Sao còn vươn cửa đại? Em tôi ngồi Mười lăm khờ dại Bút vở mồ côi Áo mặc vội quên cài Tôi vẫn ngồi Sao người không lại? Giông bão qua rồi Sao còn ngại Bình yên.
Rượu đêm
Nâng lên đặt xuống đôi ly Anh tôi vui nhớ, gọi gì em tôi Em tôi gọi sẵn đĩa mồi Mồi ra, rượu sẵn, lại ngồi nay mai Nay mai chuyện mãi cũng dài Để tôi chuyện cũ kể ai nghe cùng Than ôi, buồn điệp trùng trùng Tôi nâng chén ướt, uống cùng anh tôi Em tôi say quá mất rồi Đôi ba câu nấc, buồn trôi lên trời Lên trời gió đánh tả tơi Em tôi ngã xuống rơi hơi thuốc lào Một giờ sáng, gió lùa vào Em tôi xin phép, rượu vào còn đi Nỗi buồn rồi bé li ti Anh ơi em muốn, xin bi thuốc lào Chuyện của những người say sỉn, trước thì nói chuyện xa chuyện gần, vài ly thì lại chuyện gần chuyện xa. Khiếp nghèo mỏng như cánh diều Đêm ôm gối chửi, con mèo cuộn len
Đừng
Đừng em Phố đã vào đông Đừng thêm gió trút vào trong mắt sầu Đường về gót dẫm hoa cau Đừng sang ngang nữa tôi rầu như mưa Đừng quay mặt phía tôi thừa Khoảng không em ấy mùa chưa lấp đầy Đừng buông tóc lệch đường mây để môi trôi lạc hết ngày lại đêm Đừng rơi nắng lạ chân thềm vài ba lá rụng cũ mềm miền thu tôi về nhặt lá mù u sang sông ai để mịt mù Mưa giăng.