Thanh Âm

Con người chỉ dịch chuyển trong tâm trí đó cuối cùng cũng ra khỏi nhà. Lòng anh như thể thả ra vô số xúc tu thính nhạy, và anh sống trong vạn vật, đồng thời cảm nhận được, đâu đó sau cửa sổ, gầm gào tiếng thác đổ. Và đấy, trên đường cây, xào xạc và rơi lộp độp, những giọt vàng dài. Anh ngắm lớp vỏ bằng lăng óng ánh và chợt cảm thấy: Không phải tay anh, mà những cành cong trong vòm lá ẩm li ti, và không phải chân, mà hàng ngàn rễ mảnh vặn mình xuống đất. Anh những muốn trút mình như vậy vào cả thiên nhiên, muốn nếm trải xem thế nào là được làm cây nấm thông già với mặt dưới vàng lỗ chỗ, hoặc chú chuồn chuồn, hay vành nhật hoa.
Khi anh đi trên những đường mòn dọc theo những bụi cỏ lau. Anh cảm thấy mình được gột rửa trong nỗi buồn kẻ khác, rạng rỡ bằng nước mắt kẻ khác. Đó là cảm giác hạnh phúc, và từ dạo ấy anh chỉ thỉnh thoảng mới được nếm trải nó dưới dạng cái cây cong, chiếc găng rách, con mắt ngựa. Cảm giác ấy hạnh phúc do nó tuôn chảy hài hòa. Nó hạnh phúc như mọi chuyển động, mọi bức xạ. Anh từng bị đập tan thành triệu triệu sinh thể và vật thể, hôm nay anh hợp lại thành một, ngày mai anh lại bị đập tan ra lần nữa. Và mọi thứ trên đời này luận chuyển như vậy. Hôm ấy anh ở trên đỉnh sóng, biết rằng mọi thứ quanh anh, những nốt nhạc của cùng một sự hài hòa, biết, một cách bí mật, các thanh âm tụ hợp trong khoảnh khắc đã nảy sinh ra sao, phải được giải quyết thế nào, và hợp âm mới nào sẽ được gọi lên từ từng tờ nhạc bay tung. Trong sự hài hòa không thể có tính ngẫu nhiên. Nhạc cảm lòng anh biết hết, hiểu hết mọi điều.
Anh hạnh phúc đến nỗi bỗng dưng bật cười, Anh nhìn thẳng vào mặt em. Một cái nhìn phẳng dẹt, với cả tâm hồn. Anh đụng phải em. Đôi mắt em sáng rõ như thể từ chúng vừa bay đi một tờ giấy lụa, loại vẫn dùng để phủ lên tranh trong sách quý. Và giọng em cũng rất rõ, lần đầu.

-Anh biết em đã quyết định gì không? Này nhé. Em sẽ nói với anh ấy như vậy, xem nào, vào mùa thu…
Anh ngắt lời em bằng sự im lặng của mình. Vết đèn trượt từ váy em xuống đất, do em hơi dịch người đi. Và lập tức, cũng với cái chuyển động nhẹ nhàng ấy, anh nhập vào em, cảm thấy dải nịt trên đầu gối, còn cao hơn nữa cảm giác buồn buồn từ phin nõn, nghĩ thay em, là buồn, là nóng, là muốn hút thuốc. Vào đúng khoảnh khắc ấy, em rút cái bao vàng ra khỏi túi, đặt điếu thuốc vào bót. Và anh ở trong tất cả: trong em, trong điếu thuốc, trong những gã trai đang vụng về quẹt diêm, trong cả cái cốc thủy tinh, trong cả con ong nghệ đã chết trên từ lâu. Anh có thể nói gì với em? Tự do? Ngục tù? Không đủ yêu em? Không phải thế. Một khoảnh khắc trôi qua; trong khoảnh khắc ấy, trên trần gian xảy ra nhiều chuyện: đâu đó có con tàu khổng lồ chìm xuống đáy, người ta tuyên chiến, một thiên tài được sinh ra. Khoảnh khắc ấy đã trôi qua. Và khi ấy tâm trí anh guồng chân chạy không phải vì vội, mà vì mọi thứ chung quanh đều chạy: cả các sắc thái của những bụi cây, cả bóng mây trên cỏ ẩm, cả những bông hoa tím nhạt trốn vào đêm để tránh ánh chớp lưỡi liềm.
Anh nhìn lưng em, nhìn những ô lụa nhỏ trên săng-đay em. Đâu đó bên cạnh, chắc là đối diện, vang lên ánh nhìn trần tục và bỗng anh thấy thật rõ ràng rằng hàng thế kỷ nay thế giới nở hoa, héo úa, xoay tròn, đổi thay chỉ để bây giờ, vào khoảnh khắc này có thể kết liên, hòa quyện vào một hợp âm thẳng đứng cả giọng nói đang vang lên kia, chuyển động bả vai lụa là của em, mùi gỗ thông, còn xa hơn, trên đường cái, trong bao la ánh đèn, giữa cánh đồng mơ hồ khói tỏa, là sự lặng yên.

VỘI

Em hút nhiều và vội. Anh biết em cần những cảm giác giản đơn, những câu nói giản đơn. Sự im lặng của em cũng giản đơn và thanh thản như gió của mây trời và cây cỏ. Tất cả những sự im lặng đều giả định một điều bí mật nào đó và dường như em thì bí ẩn rất nhiều.
Mưa, mưa, mưa đập vào bậu cửa và bắn lên ván xàn. Phải đóng cửa sổ thôi, Tôi đưa chiếc bóng như con ma khổng lồ sau lưng dướn dài cánh tay vô hình kéo lấy then cài và khép chặt hai bậu cửa sổ. Tôi quên đóng nắp cây viết, mực khô đi như môi em, trong cái giây phút người ta bí ẩn rất nhiều để hiểu nhau hơn thế này thì mọi thứ bất thình lình làm con người lãnh đạm hơn vì mọi việc, sự miễn cưỡng trong cách ứng sử sao cho phải với người đối diện làm chúng ta càng im lặng hơn.
Em vẫn hút, nhiều và vội, tôi bỗng nhận ra một sự lặng lẽ trên đời, rằng phút giây này là hết, là chết đó. Hoặc có chăng là chúng ta chưa chết, đó là việc của sau này, nhưng chắc chắn phút giây này là hết. Đời người có tận phần ba thời gian để buồn những chỉ có một lúc để im lặng. Im lặng thực sự.
Tôi có thể nói gì với em đây, rằng tình yêu là sự chết, rằng mưa, mưa, em sắp át tiếng nó, nhưng em không thể át được nó, rằng tôi thấy mùi hương từ em thoảng nhẹ khắp đêm, rằng hôm nay trời đẹp chăng.
Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ trở nên kỳ dị và hoảng loạn. Tôi, tôi đã bị bơ vơ ra trong chính căn phòng của mình và nỗi buồn của em, một kẻ cô đơn nào đã cướp mất em đi ngay trước mắt tôi. Em và em dù không nhận ra những chính tôi thấy em, đã ngoại tình với ai đó trước mắt tôi, dù chỉ là trong tâm trí. Tôi phát bực với điều đó dù cho em vẫn thanh thản và bình tâm trước tôi.
Cơ thể làm chúng ta nặng trĩu. Nhưng hàng cây đỏ thâm trái làm nhánh cây cong xuống, chúng ta muốn rơi đi, nhưng không thể rời đi nổi. Bằng sự kinh nghiệm và kiến thức, tôi biết để kết thúc trạng thái này, tôi nhấc bổng tôi lên bằng chính đôi tay tôi. Tôi bỗng hỏi em vài câu vu vơ

-Tôi thấy người ta nói về vô hạn và hữu hạn, liệu người ta có hiểu hay chăng?

Em đưa tay kéo dài chiếc gạt tàn, dập tắt một nửa điếu thuốc, giống một người chuẩn bị cho một cuộc trò chuyện nghiêm túc hơn là người ngoại tình, em bảo tôi.

-Cái gì là vô hạn và cái gì là hữu hạn, đời sống, việc kinh doanh, tình yêu, đam mê hay thù hận hả anh

-Có hay tất cả những thứ đó mới hợp thành một sự vô hạn, chúng ta phải làm, từ đôi bàn tay bàn chân ta, chúng ta phải nghĩ, từ kinh nghiệm và tri thức ta, chúng ta phải cảm nhận hành động và cử chỉ ta, nếu thiếu đi một chúng ta coi như què quặt, què quặt trong tâm trí còn đáng sợ hơn nhiều què quặt trong bản thể, em tôi, kẻ không ngắm trời xanh bao giờ không bao giờ biết được là mây không bay đi dù đó là khi có gió đầy trời.

-Nay em lỡ hẹn với một người bạn

-Sự lỡ hẹn đôi khi là điều tuyệt vời nào đó mà chỉ khi nhìn ở góc nhìn của kẻ mơ mộng mới thấy được em. Chúng ta đến, và đi, chúng ta hẹn nhau bằng những khái niệm mơ hồ, không hồ hởi, không khao khát, không dục vọng, không tính toán. Dĩ nhiên đó chỉ là với những người bạn, họ chờ em và họ đi về, lòng họ trách em thật nhiều trong giây phút.

-Nhưng họ không vui

-Vui hay không là do họ em. Người ta lúc đó chú tâm vào gì, vào mình hay xung quanh, người ta có để ý thấy đứa bán kẹo bên đười có vết áo rách ngay dưới tà áo, có thể đó là một ngày thật tệ và việc của ta là mua hàng cho nó với một vài niềm vui nhỏ chứ không phải tập trung vào cuộc hẹn mơ hồ nào đó mà biết chắc người ta sẽ đến nhưng chưa biết là lúc nào.

-Họ sẽ trách, trách cứ em và tất cả mọi thứ làm họ bực mình ngày hôm đó, sự hờn dỗi đó làm ảnh hưởng tất cả những thứ mà họ lại gần, dù có tốt đẹp, anh không thể để họ như vậy, không phải ai cũng là kẻ mơ mộng, anh biết mà, kẻ mơ mộng, hay là sự bao biện đây, rằng anh vô tâm, vô tình. Rằng

Tình yêu như chỉ rối

– Là thế này, có những lúc anh muốn biến em thành chúa, tội lỗi của anh sẽ được kể nể và tha thứ, anh thấy vừa bệnh hoạn vừa phấn khởi với suy nghĩ đó.

Hắn nói, hăm hở làm át tiếng mưa, không rõ em có nghe không. Để giọt rơi đầy kẽ dép, bắn lên chân. Em thích thú với việc đó. Tinh nghịch như sẻ non. Rồi em gập người, đưa tay vớt lên chiếc lá nhỏ.

– Theo anh chúa sẽ để dòng nước đẩy lá đi hay vớt về vòng tay người

Hắn đoán hắn biết ý của cô, nhưng hắn nhủ lòng bảo, đôi khi chẳng có nghĩa gì thì sao, vậy là gã kểnh kểnh mép, vờ không nghe thấy, uống một ngụm trà đặc, đắng chát. Hắn ngồi ngọ nguậy như thứ dòi bọ, mãi không im, hết mân mê chiếc đồng hồ, rồi ngước mắt nhìn cô. Bỗng hắn thấy mối liên hệ nhạc tính nào đó giữa bóng ma bạc của cơn mưa và bờ vai xuôi của cô. Đôi vai rùng nhẹ khi những bóng nước chạm vào da thịt, nở tung trước khi biến mất.

Ấy là cảm giác cân bằng phấn khích nào đó. Và khi đó hắn rút vào sâu trong chiếc áo, cả thế giới với hắn có vẻ thế này – vẹn nguyên, đồng thuận, kết liên bằng luật hài hòa. Hắn, cô, cơn mưa rào, những đóa cẩm chướng – trong khoảnh khắc ấy là các hợp âm thẳng đứng trên khuông nhạc. Hắn hiểu rằng mọi vật trên trần gian là trò chơi của các phân tử đồng nhất, hợp thành những hòa âm khác biệt: cây, nước, cô… Duy nhất, tương đương, thần thánh.

Đúng vậy. Mưa còn cắt nắng. Các vũng nước, như những hố thẳm trên cát thẫm, chiếu vào những bầu trời nào đó khác đang trôi dưới đất. Trên ghế băng, lấp lánh như đồ sứ, nằm lại dưới gốc hải đường bỏ quên, thân nâu vì đi mưa, khung cong hình số tám.

Tình yêu như chỉ rối, hắn muốn ôm cô ngay cho thỏa cái nhục dục, nhưng lại muốn ngắm thật lâu sự trong trắng. Khi xa xăm, hắn muốn ngồi bên cô cả ngày lẫn đêm nhưng khi gần lại, hắn nghĩ xa xăm lắm. Con tim hắn hồng rực bên cô để run rẩy sợ rằng giây phút này chẳng còn mãi. Có điều tạo hóa sơ khởi thêm tình yêu có chăng để thoát khỏi khiếp con người, rằng tình yêu như một vết chấm phá cho cuộc đời mòn dần đi từng thời khắc, hay tình yêu như một trạm nghỉ trong cuộc chơi gạo tiền, một chuyến đi dài trong mắt. Bỗng hắn nghĩ đến đêm qua, hai ông bà hàng xóm mắng nhau nhiều. Hắn lại nghĩ rằng có chăng tình yêu còn lại mãi, có chăng giây phút này là giả tạo, có chăng một giấc mơ đẹp mà cố níu kéo thì sự thân thuộc sẽ biến nó thành ác mộng không. Vậy cuộc đời có phải cũng đẹp, chẳng qua chúng ta thân thuộc mãi rồi nên nó tệ đi phải chăng. Một kẻ mù liệu nhìn lại có thấy cảnh vật đẹp hơn lúc hắn còn tinh mắt không. Hắn nghĩ ngợi lung tung rồi bất chợt ôm lấy tay cô. Hắn muốn cô tha thứ cho hắn, rằng đột nhiên hắn nghĩ, cô chỉ là một cuộc vui trong cuộc đời của hắn, trong tâm khảm, hắn không thiếu chút tôn trọng nào dành cho cô, nhưng rồi hắn lại kéo tay cô sang cầm lấy tay hắn. Hắn cũng muốn hắn tha thứ cho cô, có chăng hắn cũng chỉ là một trong những cuộc vui của cô trước khi cả 2 trở nên thân thuộc.

Rồi cô nhỏm dậy, cơn mưa vẫn rả rích ngoài mái hiên và giường như lại to trở lại, dứt tay hắn ra, cô quay lại, nhìn hắn, và cười, rồi cô đi lùi ra cơn mưa, đến giữa đường. Một chiếc xe băng nhanh qua, nước bắn cao hai bên, nở tung tạo ra một con đường trắng xóa giữa nó, hắt vào cô. Cô chạy vào, kéo tay hắn ra giữa mưa, hắn đứng dậy, dẵm lên những bõng nước chưa thoát hết, tung lên quần và hắn theo tay cô ra,. Có một sự lãng mạng nào đó phi thực giữa những con người đang yêu, rằng họ biết họ đang yêu là đủ cho sự hoan hỉ này, rằng có chăng họ muốn một người làm chứng trên cao cùng cực với nhiều tinh linh bé nhỏ nhảy tanh tách giữa lòng nhiệt thành của họ, rằng có hay cô muốn hắn bỏ đi những suy nghĩ vớ vẩn vừa mới đây. Cô luôn thế, cô luôn hiểu hắn nghĩ gì, có lẽ bản năng con gái là vậy, và cô được ưu ái tặng kèm thêm 2 lần bản năng chăng. Chiếc xe nữa chạy ngang qua, bim bim bấm còi, lướt qua rồi ngoái lại nhìn 2 đứa đứng không nắm tay nhau giữa mưa rồi mặc kệ mà bỏ đi tiếp. Cô hiểu, cô luôn hiểu mọi người nghĩ gì chứ không chỉ mình hắn, rằng có chăng sự hiểu đó làm cho cô chẳng quan tâm gì hết. Đúng vậy rồi, khi mình hiểu quá nhiều, quá rõ rồi thì mình chẳng quan tâm gì nữa trước khi chúng gặp chuyện chẳng lành đâu, ai quan tâm mình thở ra sao trước khi mình khó thở đâu. Nhưng mọi cuộc dạo chơi đều xảy đến những biến cố, rằng sẽ có một cành cây khô, một cuộc cãi lộn, một điềm không vui xảy đến giữa lúc đang vui nhất. Cái hay của đời sống là vậy. Nó bí ẩn và tội nghiệp, họ vẫn dạo chơi và chấp nhận mọi thứ xảy đến trong đời sống ta, rằng cành cây khô chúng ta sẽ né nó đi, rằng cuộc cãi lộn sẽ tìm cách hòa giản, rằng điềm không vui thì coi nó như sự ngẫu nhiên vậy, ấy thế mà chỉ những cuộc vui dài người ta mới nhận ra được việc đó, rằng họ chơi cuộc chơi đời sống với vị thế của người muốn chơi tiếp chứ không phải vị thế của người chiến thắng, nhưng cuộc yêu lại không vậy, Hắn biết về quy luật của con đực và con cái, hắn hiểu rõ rằng hắn cần sự chiến thắng trong bản thể của cuộc tình này, rằng hắn muốn được làm chủ, rằng hắn muốn cô như những kẻ nô lệ bằng cách này hay cách khác, những kẻ nô lệ được kiểm xoát bằng sợi dây tình cảm và cái roi chân thành, rằng có lẽ cô cũng thế thôi, kiểm xoát hắn và cố giành chiến thắng trong cuộc chơi này. Rằng những cuộc chơi hữu hạn đó chỉ để phục vụ cho bản năng duy nhất, trò chơi vô hạn duy nhất mang tên đời sống. Ôi, đột nhiên hắn rùng mình, không phải vì thân thể ướt nhẹp đó. Hắn sợ là sợ suy nghĩ của hắn, rằng từ lúc nào mà hắn lại coi tình yêu vị kỉ như vậy, hắn, cô, cơn mưa này, chiếc xe kia, con người đó, chẳng phải đang sống trong đời sống thi vị trong mắt những kẻ đang yêu đó sao, vậy sao hắn lại để cho những suy nghĩ trần tục lướt qua như vậy, đó chẳng phải là sự thất lễ, sự bất kính của chính tâm hồn mình chăng. Rồi đột nhiên hắn rùng mình lần nữa, hắn sợ rằng tâm hồn mình đã mòn mất, rằng hắn sợ hắn chẳng biết yêu nữa, rằng hắn sợ con con đời sống làm hắn hèn đi rõ. Hắn từng biết yêu nhiều lắm, hắn yêu nhiều và chân thành lắm, trước đó hắn chưa từng vết dối gian trong ngọn lửa mình, những năm đầu 19-20 đó, hắn như con thú mới lớn và gặm miếng mồi tình yêu say mê, rồi đến giờ đã ngót hơn chục năm, miếng mồi đó hắn sợ thối rữa mất, rằng nó không còn tươi ngon như lúc ban đầu, hay tại chăng hắn quen quá rồi nên thế ư. Hắn nhắm mắt lại rồi mở mắt ra. Nhìn nụ cười trên môi sáng rõ của cô, rằng dòng nước rong từ tóc chảy qua khuân mặt cô, hắn lại lắc lắc, rằng hắn không được thế nữa, cô đang yêu hắn và lòng hắn dặn không được phản bội cô, dù bản năng hắn muốn thế, rằng đời sống hắn muốn thế. Thân thể cô ướt nhẹp, lòng nhục dục lại trỗi lên, nhưng khi nhìn theo một góc khác, hắn lại thấy cô mang dáng vẻ của chúa, rằng cô sẵn sàng hy sinh cho hắn, cho đôi mắt hắn, hắn lại để lòng nhục dục dập tắt và vơi đi, thay vào đó là lòng tôn thờ vả kính nể. Ơ hay, nếu tôn thờ và kính nể thì đâu còn là tình yêu nữa, hắn coi việc đó giống với việc hắn nghĩ về mẹ hơn, vậy nên hắn lại để một chút nhục dục chen vào, hắn hôn môi cô thật nhẹ, cô không để ý, có lẽ cô vẫn hiểu rõ hắn nghĩ gì.

Hắn kéo tay cô vào trong, hai con người ướt nhẹp ngồi bên nhau, cô và hắn. Rồi cô bảo hắn rằng cô thích hắn, cô ôm hắn thật nhẹ, nước ở áo co lại làm hắn lạnh, nhưng lòng cô ấm, lòng hắn ấm. Hắn gỡ tay cô ra, chạy vào nhà, lôi ra chiếc tẩu thuốc, nhồi chặt thuốc lá thơm, từng nhúm nhỏ một vào chiếc tẩu, rồi lôi ra chiếc zippo, bật nhẹ lửa, phập phập hai hơi cho từng sợi thuốc cháy đỏ ửng, rồi hắn hút một hơi dài, khói thả lên không trung, khói phả vào mưa rồi dần dần biến mất, hắn đưa cô,cô lắc lắc đầu, hắn rụt lại rồi hít một hơi dài nữa, tim hắn đập nhanh hơn từ lúc cô ôm hắn. Và có lẽ hắn muốn một cái cớ nào đó cho bộ não và con tim này, hắn muốn để não hắn yên, hắn muốn để con tim hắn được lên tiếng, hoặc là hắn lại nghĩ ra một khung cảnh thật mơ nào đó mà hắn được nghe bà kể trong những đêm ngồi chân bếp lửa, ngửi nhọ than đen nhèm da hắn, thời gian rồi trôi dạt nhiều làm da đã phai nhạt bớt màu nâu nhưng sợi tình đó hắn mãi không dứt. Hai đứa trẻ ngồi yên chờ đêm về thêm bão nổi.

Phải sống

– Anh, mở cửa em nhờ một tẹo.

Mưa, mưa to, trong nhà vẫn im lìm, điện vẫn tắt, có một gã trai đứng trước cửa, gõ nhẹ.

– Anh, anh chị ngủ chưa, em có chuyện này muốn nói với anh chị.

Nhà vẫn im lìm, mưa đổ càng lúc càng to, hắn chờ một vài phút, chẳng có tiếng gì ngoài cơn bão thêm gầm thét. Hắn gọi lại lần nữa.

– Em, em đây, em để trước cửa sợ nó bay, anh chị mở cửa một chút thôi.

Tiếng mưa vẫn thêm gầm rú, một vài phút sau, phòng sáng đèn, giọng đàn ông từ trong vọng ra, vờ như đang ngủ.

– Ai, ai đấy, đêm hôm mưa gió, sao gọi cửa giờ này

– Em đây, xin anh chị mở cửa, em có chuyện này muốn nói, xong em đi luôn.

Lại mất thêm vài phút với những cuộc suy tư của hạt mưa, mưa bắn lên phiên đất, mưa hắt vào mái hiên, mưa đổ trên máng xối, mưa vỡ tung trên vai áo người đàn ông. 5-10 phút sau, một người đàn ông khác ra mở cửa, áo ngủ mặc lệch, tay cầm chiếc ô, mặt nhìn một dọc. Người đàn bà vẫn nằm im lìm, vờ như đang ngủ. Không chút động tĩnh.

– Chú tìm anh chị giờ này làm gì

– Em sắp phải đi, họ đang đến bắt, em biết em có lỗi với anh chị, chưa bao giờ em ngủ ngon sau ngày hôm đó, trong này có một chút tiết kiệm, không đáng là gì với tính mạng và mất mát của nhà anh chị, nhưng mong anh chị nhận cho, có chết em cũng vui lòng.

– Sao, sao thế, kể cho anh nghe, chú làm sao, sao mà sắp phải đi, chú nói rõ ràng anh nghe

Mưa, mưa hắt ngày một rát, lăn dài qua chiếc măng tô, thành dòng trên mũ rộng vành, vương qua đèn điện vàng vọt từ trong vọng ra ngoài, một người có bóng, một người thì không. 2 người đàn ông đã chinh chiến với nhau nửa đời người, đang đứng đối diện nhau, họ nói chuyện với nhau sau 15 năm không nhìn mặt nhau nữa, hôm đám cưới đứa con gái, chú ấy đứng cách xa chừng chục thước, ghi phong bì không đề tên người gửi, đưa đứa nhóc bán vé số bỏ vào hộ. Hôm đó anh chắc cũng nhận ra, liếc nhìn thật lâu người đã từng là chiến hữu đó, chị chắc cũng thấy, đảo mắt một cái rồi chạy vòng qua dãy nhà gái, đon đả tiếp nước, nhất định không nhìn lần thứ 2. Giờ đây hai người đứng đối diện. Chị dịch người nhẹ trong chăn, đèn vẫn chênh chếch, một người đứng trong, một kẻ đứng ngoài, một người áo ngủ xộc xệch, một kẻ mưa giăng ướt đẫm.

– Em mất tất cả rồi. Chỉ còn lại một chút, nhà em cũng không về được. Anh, chị, cả một đời em vẫn coi anh chị là những người em mang ơn, em biết, anh chị giận em nhiều. Anh chị không muốn nhìn mặt em trong cuộc đời này nữa, dù chẳng có đáng là bao, nhưng em còn một khoản, nhất định anh chị phải nhận. Có chết em cũng vui lòng.

– Chú vào đây đã, không được nghĩ quẩn, vào đây cho khỏi mưa.

Tiếng từ trong nhà vọng ra, chị dậy từ lúc nào, quần áo chỉnh tề, đèn chồng bão cầm tay, ngồi trên bàn, tra đầy 3 cốc trà ấm. Mắt chị vẫn giận dỗi, cơn giận không nguôi, nhưng mắt chị lại ngân ngấn lệ, nhìn đứa em mình biết từ nhỏ, dầm cơn mưa lớn.

– Dạ, thôi, quần áo em ướt, vào ướt mất nhà.

Vừa nói, hắn vừa dúi vào tay anh một quyển sổ tiết kiệm. Anh đẩy ngược lại, hắn lại đẩy ngược ra, quyển sổ nửa ướt nửa không. Dùng dằng mãi rồi hắn đẩy thật mạnh, bỏ đi thật nhanh, mưa, mưa như con thú nuốt chửng người đàn ông, có lẽ hắn đang khóc, có lẽ không, tiếng từ xa vọng tới. Tiếng chị vang lên.

– Dù gì cũng đừng nghĩ quẩn. Chú vẫn còn anh chị đây mà.

Anh, anh chạy theo, nhưng không kịp, định thần một lúc anh mới chạy theo, quyển sổ tiết kiệm đã ướt đẫm. Nhưng không kịp. Chị vợ ngồi bần thần bên hiên nhà, để nhưng hạt mưa giăng giăng chòng mắt, một lúc sau anh chồng về. 2 đôi mắt nhìn nhau, ngấm màu buồn. Buổi sáng hôm sau, có một người treo cổ giữa đêm mưa về bão nổi

CNC

Ánh mặt trời

Cuối ngày hôm đó

Hừng đỏ

Qua lớp kính vạn hoa

Cùng với cơn paranoia

Cảm nhận thực tại

Còn căng hơn những cuộc trip

Tao đã

Từng có

Một lần nữa

Nó lại để cho mình tỉnh

Lâu rồi, đen thôi

Mai lại thấy ánh sáng

Trời lại tối, đèn lại dội

Vui thôi

Đời bảo

Chill

Thoát ly

Đừng nghĩ

Rồi cũng mất nhiều

Rất nhiều thời gian

Mất nhiều thời gian

Nhưng

Địt con mẹ nó xứng đáng

Chửi chung thì

Tụi mày đéo sợ con cặc gì

Ngoại trừ nhà báo

Ông ở bộ

So so deep

Như trong mắt chim bồ câu

Tôi thì đéo sợ con cặc gì hết

Ngoại trừ bầu show

Nhưng trong gương mặt thứ hai

Giọng nói thứ nhất

Con quỷ lần này nó nói tiếng Việt

Để

Thao túng

Chịu khó hòa nhập phết

Nhưng mà tao cũng

Bóng tối sau này sẽ bao trùm thế giới

Nhưng ánh sáng bên trong tao cũng

Nhiều khúc

Bão bùng

Kinh khủng

Đời bão

Mình bùng

Để nói một câu công bằng

Đời ngáo còn mình thì cũng

Còn mấy cái văn thơ

Nhiều ẩn dụ hóa

Hình dung

Mấy thằng lồn thì

Đéo có trí tưởng tượng

Nên là

Sao cũng được

Coi như tao chưa từng nói gì

Tao cũng đéo biết sao nữa

Tưởng là

Thế giới mới nó cháy

Nhưng bọn nó lại

Recommend tao phương án

What the fuck

Tổng hợp bài viết cho 1 người em đã mất

1 Bài thơ buồn

Xe hoa một chuyến chở trăng tròn
Người buồn vang vọng tiếng thơ con
Thêm nữa được không đầy đôi chén
Lòng cho cạn lòng chuyện núi non
Một nửa tin lòng mộng hiển vinh
Còn riêng một nửa tặng nốt tình
Có chăng rập rình khiêng ngựa cưỡi
Không thì cút rượu, khiếp tòng chinh

2 câu chuyện cũ

-Đố em lọc được tôi trong xác phố

Tôi nói vừa dứt. Đôi ba ngàn chiếc xe đã chạy qua. Mưa giăng màu biêng biếc. Em khẽ dịch người, nhún vai nhẹ, mắt trải dài.

– Biết không, tôi từng thấy em hát với đêm, cho đêm. Và giờ tôi lại muốn nghe em hát, với tôi, cho tôi, không không, tôi không hát, tôi muốn em hát với tôi, cho tôi.

– Trần trụi

– Đúng vậy, trần trụi

Em dùng tay lau đi vết son trên môi, luồn tay vào áo, gỡ chiếc xu chiêng, đổi cho tôi để lấy chiếc bật lửa. Tôi đưa em, giao dịch hoàn tất. Em hít thật sâu, chỉ để thở thật dài. Lõ điếu đỏ ửng. Đã hoàn toàn tự do. Tôi nghĩ có kẻ chứng kiến, nhưng sao đâu, trần trụi đôi khi là sự lãng mạng siêu thực mà không mấy ai hiểu được. Em cũng chẳng để ý. Ngân nga thanh âm trong vút. Hương thơm của trinh nguyên bay bay phảng phất díu gian đen mùi thuốc. Em dịch gần tôi, tôi dịch gần em, mưa bớt to.

– Chúng ta không cô đơn vì chúng ta đều cô đơn

Em dừng lại một vài nhịp mưa rồi ngâm nga tiếp. Tôi đưa người vào ghế, trườn dài như phố, để áo em lên đùi, đưa 2 tay ra sau, đan vào nhau, bám lấy đầu, mắt trông xa, miệng ngâm nga theo em.

– Nhưng do lỗi tại em, chắc chắn là vì em không xứng đáng mà em đã không hiểu nổi tại sao mình không được tự tử. Vì vậy mà em vẫn tiếp tục sống, nhưng lại không bao giờ hiểu tại sao cuộc sống vẫn hơn cái chết.

-Loài người không ai ác, không ai tồi, không ai đê tiện, không ai phụ bạc cả. Loài người chỉ là một lũ ngu dốt không biết phân biệt điều hay, điều dở, không biết ăn ở sao cho phải, luôn luôn bất cập, luôn luôn thái quá, loài người chỉ là một lũ nhầm lẫn đáng thương!

– Buồn của người nghệ sĩ

– Buồn của nhân loại

– Triết học ở đâu

– Không dành cho chúng ta

– Vậy có gì

– Chẳng có gì

– Trắng tay

– Không, Đen

– Quá u uất

– Không hy vọng

– Sự chết

– Chẳng hơn gì

– Ra sao

– Không biết

– Tự do

– Không chắc

– Còn buồn

– Cũng không chắc

– Hy vọng

– Tốt nhất đừng

– Tại sao

– Càng mất hy vọng

– Làm thế nào bây giờ

– Tận hưởng sự ngu dốt

– Hèn kém

– Tha thứ

– Em không chịu nổi

– Tôi biết

– Mà này, tại sao em không hát nữa, tôi thích những thanh âm đó, ý tôi là, không phải giọng hát, mà lời thều thào của thế gian, tâm sự đôi khi cũng tốt chứ, dù họ chẳng hiểu gì đâu. Đừng quá mong người mình tâm sự sẽ hiểu hết, em biết mà, chúng ta đều như nhau, cùng cảm giác đã là vui lắm rồi, sao phải buồn, vì buồn vậy thôi. Sao phải vui, vì vui vậy thôi. Đừng đừng, mặc kệ lời tôi nói, cứ hát đi. Tôi thích nhưng thanh âm đó. Có thể một nghệ sĩ lớn cần phải đau khổ. Có thể sự đơn điệu đối với ông ấy còn tệ hại hơn là sự ghen tưởng, lòng căm giận và nỗi đau khổ.

2

Tôi không ghen vì ta chưa từng gặp gỡ, một lần ta từng gần nhau, cách nửa khối nhà, nhưng chưa từng gặp, chưa từng chạm đến nhau. Và tôi nói với bạn bè tôi, với tôi, “Cô ấy, chính là cô ấy, nàng điên nhưng đầy ma thuật. Không vết dối gian trong ngọn lửa nàng”. Tôi yêu em như thằng đàn ông yêu người đàn bà hắn chưa từng chạm đến. Chỉ viết thư, giữ vài tấm ảnh nhỏ. Chắc hẳn tôi sẽ yêu nhiều hơn nếu có lúc ngồi trong căn phòng nhỏ vấn điếu thuốc và lắng nghe tiếng em trong phòng tắm. Nhưng chuyện này đã không xảy ra. thư em gửi dần nên buồn hơn. Những người tình đã phụ bạc em. Cưng, tôi viết đáp, tình nhân nào chẳng phản bội nhau. Cũng chẳng giúp được gì. Em nóiEm có một băng ghế khóc, bên một cây cầu vàcây cầu bắc qua sông và em ngồi trên băng ghế. Khóc mỗi đêm và nức nở cho những người tình đã làm em đau rồi quên em. Tôi viết lại nhưng không bao giờ nghe thấy gì nữa. Một người bạn viết cho tôi về vụ tự tử 3 hay 4 tháng sau khi chuyện xảy ra. nếu tôi từng gặp em tôi có thể cư xử bất công với em hay em bất công với tôi. tốt nhất là thế này thôi.

Đêm lặng thinh

Liếc nhìn đồng hồ bây giờ là gần một giờ đêm. Trong quán vài thằng nhậu vài em cười cợt kề bên. Tao ngồi bàn một mình đang cố vét nốt tô cơm. Nơi đất khách quê người, tao đã quá quen với cô đơn.

Đèn treo lủng lẳng trên đầu, trực chờ rơi xuống, nhưng cứ treo mãi chẳng thấy rơi, bụi bặm về nhiều hơn cả đêm, đè nặng xuống đèn, mà chẳng rơi. Quạt kêu lọc cọc bên tai, trực chờ đứng im, nhưng cứ kêu mãi chẳng thấy ngưng, thô tục về nhiều hơn cả người, vang át tiếng quạt, mà chẳng im. Tao ngồi giữa bàn, bát cơm rang như hạt sạn cứ cứng ngắt, cố nuốt cho đầy bụng, thịt bò dai ngoách như miếng rẻ lau mà cũng chẳng đầy mồm, dưa thum thủm mùi úng lâu ngày, chó chẳng buồn ghé mồm. Thằng chủ quán vừa cởi trần vừa hút thuốc vừa rang cơm, chẳng bận quan tâm tàn thuốc bay đến đâu, hình con phượng sau lưng chẳng thèm tái sinh, bị che mất mắt bởi vết chém, trước ngực hình cá chép, ngũ môn chẳng có, chắc ông cũng chẳng buồn hóa rồng làm gì. Mấy cô em ngậm thuốc lá, áo quần chẳng buồn che chỗ cần thiết nữa. Ngực có đôi tờ năm chục đỏ đỏ, mấp mé, cười khằng khặc như mấy con gà lúc rạng sáng. Mấy ông giang hồ da đen ngòm, nắng chẳng buồn cháy, hả hê ngồi nốc nốt chỗ rượu, ăn mấy món nhậu chẳng ra gì, một tay ôm eo gái, phì phèo mùi gỗ thông, tay kia cầm cốc rượu, to bằng cái mắt trâu, giảng giải đạo lý, mắt xa xăm mà uống hết cả. Xe ngoài đường mệt nhoài, yên thủng, giảm sóc gãy, gương bỏ, dừng chân chống lần thứ 13 trong ngày và nằm nghỉ ngơi, thưởng thức sương đêm thơm lên má mình. Trời quá nửa đêm, sao chẳng buồn thức, trăng chẳng muốn sáng, đen ngòm như cái tương lai ngõ chợ này, cuộc sống buồn thiu rơi vào chòng mắt, len qua mạch máu, chạy thẳng vào tim và trở ngược lên não, làm cho con người cũng chẳng còn sức sống mà cố gắng, mà làm người nữa.

Em tôi chạy qua, xe kêu bình bịch như ghen tị với mấy chiếc xe đang nằm im, chạy thẳng vào chỗ tôi ngồi, gọi lớn một ca bia hơi, xin mấy lát chanh bỏ thẳng vào, thêm cả muối làm bia thêm vị ngọt, cười cười nói nói, tôi ậm ừ cho qua, tai ù ù tiếng chửi. Rồi bỗng đánh nhau, đằng sau tôi đánh nhau, một ông cầm chai bia, đập vỡ vào đầu ông khác. Máu chảy 2 dòng, đỏ hơn mắt ông kia, rút cạp quần cái dao bấm, sỉa sỉa quanh không khí, mồm chửi, chân đá, tay khua khoắng lung tung, mấy em gái dạt nhanh sang hai bên, ông chủ quán vứt điếu thuốc, chửi “Địt Mẹ Mày, Cút”. Chỉ chờ tiếng chửi, trong nhà chục thằng cỡ 16 tuổi chạy ra, hàng họ đầy đủ, hai ông biết mình lỡ dại, cặm cùi rời khỏi quán, em tôi rót đầy cốc bia cho hai anh em, uống một hơi hết nửa, chẳng buồn liếc mắt, kể tiếp chuyện.

-Trước em mới đi đòi nợ ông kia, ông bảo thư thư, em dọa, ông đó bảo ông không sợ, rồi đóng cửa đi vào trong, em bực mình, gọi bọn nhõi đứng trước cửa, ông bảo mạng tao chúng mày lấy được thì lấy, đéo lấy được thì để tao đi kiếm tiền, thế là em để ông ấy đi. Chó nào cũng phải cùng đường anh Tú ạ, và cắn càn.

Tôi rót thêm đầy 2 cốc bia, em tôi nói tiếp.

– Rồi qua ông ấy về, ông thấy em ngồi quán trà đá bà Hương, đối diện, ông cũng vào gọi một cốc trà đá, em ngạc nhiên, trước giờ chưa con nợ nào mà dám ngồi với em cả, ông lấy điếu thuốc trong hộp Thăng Long sắt, em cảm thấy ông ấy cùng cực nhưng vẫn yên tĩnh lạ thường, bỗng nhiên một khoảng khắc em thấy sợ.

Ông chủ quán đon đả đến mời rượu tôi và nó, tôi cầm điếu thuốc ông ấy mời, nó lấy một điếu, ông chủ quán ngậm một điếu, chửi mấy thằng cu giúp việc dọn dẹp chỗ 2 ông mới ra khỏi quán, em tôi lấy chiếc zippo bố nó để lại, lửa bật một lần là cháy, châm cho ông chủ quán trước, rồi đến tôi, nó sau cùng, rồi nó kể cho tiếp cho cả tôi và ông kia nghe.

– Ông kia bảo nhìn em còn trẻ. Chắc khoảng 23-34, chục năm nữa mày vẫn muốn làm thế này sao, em bảo không, ông bảo muốn học một cái nghề không, em gật đầu, xong ông ấy đưa em cái card, trên có tên và số điện thoại cùng địa chỉ công ty, ông ấy là chủ một công ty về nồi liêu, ông bảo gọi cho ông ấy lúc em muốn về, rồi ông đi thẳng về. Vẫn trả cho cả em lẫn ông tiền trà đá.

Đêm lặng thinh

Ông già mù

Có thể là tác phẩm nghệ thuật– Trong những đêm đen tối ngay cả cái bóng cũng muốn bỏ tôi.

Câu hát cuối cùng vang lên cũng là lúc tôi vuốt thẳng xong tờ tiền cuối cùng trong ví. Ông cúi người như một người nghệ sĩ giữa muôn vàn ánh sao đêm. Tôi cúi người như một người khán giả khi đèn trăng chiếu chếch nhẹ quanh ông. Tôi hai tay thả vào trong âu hơn chục tờ tiền lẻ, ông lom khom gỡ chiếc đàn. Tôi rút trong balo ra bao thuốc. Ông cầm âu tiền lên và sờ soạng.

-Nay cậu có chuyện gì

Tôi đưa điếu thuốc sát môi ông, ông ghé sát tôi để châm. Lửa đỏ sáng lên cùng sao đêm và trăng tháng 7

– Sao ông biết con ở đây

Ông rít một hơi sâu rồi ngồi phịch xuống đường. Tôi hít một hơi sâu rồi ngồi xuống cạnh ông. Ông cười mỉm, tôi lặng im

– Chỉ có cậu mới trải phẳng tiền trước khi cho

– Nhỡ đâu con để đó rồi đi về

– Chúng ta biết nhau quá lâu rồi con trai. Hôm nay trời đẹp nhỉ

– Con thật sự muốn biết trời thế nào là đẹp trong mắt người mù.

– Cậu chỉ cần nhắm mắt lại thôi

Ông ngồi hưởng chút khoái lạc con con của điếu thuốc đó, còn tôi bất giác khoan khoái nhắm mắt lại, gió lùa nhẹ lên da, tiếng xe cộ chạy rì rầm, giọng rao chè lam vọng vọng đến, nụ cười Ai Đó hiện ra trong tâm trí tôi, mùi thuốc lá chen đặc vào mũi, mùi hoa hồng cũng chen theo làm ra một mùi thoảng thoảng bụi trần. Ông cười, tôi vẫn nhắm mắt nhưng vẫn thấy ông cười.

– Thôi, dừng trò tưởng tượng lại, tâm trí cậu thấy nó đẹp là nó đẹp, vậy thôi, cần gì phải mù mới thấy nó đẹp.

– Nhưng nó có đẹp theo cách khác nhau không

– Nó vẫn là cái đẹp thôi

Tôi chẳng hiểu lắm nhưng cũng chẳng muốn nghĩ gì nhiều. Ông và tôi ngồi bệt đó, trăng vẫn treo cao, một chiếc xe tận đâu đâu chạy tới rồi đi hút sau ánh đèn đỏ, một người đi dạo buồn tênh lang thang bên kia đường, vài con ếch nhảy vào bụi cỏ, cú đêm kêu 2 tiếng dài, cô đẩy xe hoa mồ hôi ướt vành nón, vài người gọi trà đá ngang dọc

– À có một người hỏi cậu.

– Hỏi con ư

– Đúng vậy, trước có một bài thơ cậu viết cho tôi, tôi đã phổ nhạc nó, gần 2 năm rồi mới có người hỏi.

– Bài thơ nào ạ

Ông ôm đàn, cất giọng, ca cao vài câu

“Bên tôi hình dung lạ lùng

Quanh năm một ông già mù

Trong gió đông, tiêu sáo bay

Vút qua đời tôi, đời tôi”

Tôi. Chữ tôi kéo dài như sự chua sót của đời kéo dài trong giọng ông, guitar đánh nốt f!m làm càng cục cằn hơn vị đời, nghe ông hát như một bài nhạc nhọc nhằn hơn chứ không phải một bài thơ dành tặng

– À, bài này, nói thật con cũng chưa ưng câu chữ trong bài này lắm, lúc đọc nó con đã say lắm rồi, thầy vẫn nhớ được ư.

– Nhớ, tất cả gì cậu nói cho tôi, tôi nhớ hết

– Cảm ơn thầy, Nhưng sao họ hỏi con, họ đâu biết con

– Họ bảo nghe lời da diết quá, hỏi tôi nghĩ gì khi viết bài này, tôi bảo là cậu viết, tôi chỉ phổ nhạc lại thôi. Họ hỏi cậu có ổn không

– Haha, con hiểu, lúc đó con buồn

Ông cười nhạt, thêm khói bụi chiếc xe nữa chạy ngang qua đường rồi mất hút trong cơn say đêm, điếu thuốc sang điếu thứ 2, ông ho khù khụ nhưng vẫn cố hút cùng tối điếu thuốc cuối, con trai ông chạy qua, chào bố, chào tôi, tôi chào anh, phụ ông đưa chiếc loa kẹo kéo cùng cây đàn guitar gắn bó cùng ông hơn nửa đời người lên xe. Ông không nghèo, ông cũng chẳng khó, ông chẳng cần thứ gì cả, ông chỉ thiếu vợ ông và những tiếng hát vọng vang đời người, và rồi ông chọn ngồi đẫy hát giữa đường và tôi. Ông chọn ngồi đây, nói chuyện cùng những kẻ lang thang giữa đêm dài. Đêm càng dài

Khoảng trời dưới mái

Trăng treo sáng choang mảnh trời rộng, rồi bó hẹp lại trong con ngõ nhỏ nghèo nàn, đèn điện lay lất mấy ánh sáng vàng tù mù, đã vậy còn mối, muỗi bao quanh, làm đèn càng tối, như thể đang nhường chỗ cho trăng, và chỉ để chiếu cho đủ mấy dàn thường xuân, cùng dậu hoa giấy đã mất đi nhiều màu, nằm im lìm bên khung cửa sổ, từng mảng rêu phủ ẩm mốc, lấm tấm loang lổ trong dãy nhà cấp 4, xô nghiêng, dọi bóng, xuống mặt đường bê tông, gồ ghề đầy những viên xỏi nhỏ, có tiếng mèo chạy qua, dăm con chuột, sột soạt của gió, hơi thở của sương và sự nặng nề của tôi làm con ngõ càng hẻo lánh đáng sợ hơn.

Hàng xóm xung quanh vẫn còn thức, điện bật yếu ớt phát ra từ căn phòng ấm áp nhất của ngày. Còn nơi tôi đang đến lại tối om, tiếng dương cầm bay qua bay lại, đập vào trời, đập vào ngõ, đập vào nhà, qua dãy thường xuân rồi chui thẳng vào từng nhịp tim mà dẫn đường. Tôi đứng trước cổng, nhìn khu vườn bị đào xới tung lên, đoá hải trà quang một góc, cây bơ vừa độ mới lộc thì chia thành 3 khúc, nằm chềnh ềnh góc vườn, khóm hồng, khóm cúc, khóm mai cũng chịu cảnh khô héo trong một bãi, rồi đóa lan cũng chịu chung số phận, lôi thôi chắn giữa xác cành đào, cây quất, người ta xới tung từng góc từng chỗ lên rồi vứt tất đó, quay lưng bỏ đi, mặc kệ lão già vẫn đang ngồi đàn bên trong, tiếng đàn nghe chua xót, tang thương, đáng buồn thay. Tay chân tôi bỗng run, mắt rơi vào đêm, hơi thở càng ngày càng nặng, càng ngày càng thấy buồn cho một thân phận cuộc đời.

Tôi đứng đó mất gần 5 phút, rồi mới quyết định ấn chuông cửa, tiếng đàn bỗng chậm lại rồi lại nhanh, nhanh rồi lại chậm, cuối cùng thì dừng hẳn, hơn 5 phút cho những sự suy tư của từng nốt nhạc, rồi ông mới lụi cụi ra mở cửa, đèn vẫn không mở, ông cầm chiếc đèn chống bão đi thẳng một mạch ra cổng, trên con đường trải đá cuội trắng muốt, không liếc nhìn những hố sâu chi chít quanh khu vườn, quyết không nhìn vào đó.

Ra đón tôi. Tôi hít một hơi sâu vào phổi, nở một nụ cười gượng gạo và chào ông lão, ông không cười, không nói, ra hiệu cho tôi vào nhà, hàng xóm bên cạnh mở cửa sổ ra nhìn, vẻ mặt ghi hoặc, tôi chui qua dãy hoa giấy nhà ông, một cánh hoa bỗng rơi vào vai áo tôi. Gỡ ra nhẹ rồi để vào túi áo ngực và đi vào nhà, ông vào sau, đặt chiếc đèn chống bão vẫn đang nhảy múa lên chiếc bàn chính giữa, khều 1 bi thuốc lào to bằng ngón tay cái, rồi châm lửa, đốt chiếc đóm, kéo một hơi thật sâu, rồi đưa cái điếu cho tôi, và đi thẳng về cây đàn, tiếng nhạc lại vang lên, kèm theo tiếng điếu cày vang tách tách. Tôi kéo một hơi dài, phả khói thuốc ngập vào dãy mạng nhện góc nhà, khói bay lơ đễnh như người say, loạng choạng loạng choạng trêu đùa chút ánh sáng le lói chen được vào khe cửa hẹp.

– Nay con đã nghe tin, họ phá khu vườn thật là tàn nhẫn.

Ông không nói gì, tiếng đàn càng lúc càng nhanh, càng gắt, càng cho bóng tối đáng sợ

– Cuộc sống một chốc vừa mất cả con vừa mang danh giết con mình.

Hoàng hôn lạc lõng

Mỗi bước ta đi, mặt trời nghiêng bóng, dõi bước nặng nề

Hoàng hôn lạc lõng trở thành tri kỷ suốt chặng đi lẫn chặng về

Thằng bé lao đao hối hả, chạy vòng ra sau bà, bát đĩa vừa rửa, nước chưa kịp khô, không cánh mà bay, lao sao xối xả. Nồi cơm vừa cắm, vỏ nắp mỗi nơi, nước và gạo trắng đổ đầy sàn nhà, bà dài tiếng chửi, nó lớn tiếng mắng, hai đứa cháu chạy ra sau, khép nép sợ sệt, tôi vẻ mệt mỏi, duỗi thẳng hai chân, nằm bẹp trên giường, thằng Bảo mới đi làm về, chưa hiểu chuyện gì, núp núp mép cổng, ngó vào trong. Trời chiều gợn đục, chim chẳng thèm bay, hoàng hôn mệt mỏi rơi rớt bên cầu. Một ngày dài, đã thê lương nay lại càng thê lương. Thế là thằng con trai bà vừa về

Thằng con trai bà vừa về lại, sau 4 năm, câu đầu tiên hai mẹ con nói nhau là câu chửi. Tôi về đến nhà, mệt mỏi lê bước vào trong phòng, balo, quần áo, giày dép vứt sang một bên, kéo thanh gài cửa, bật nhạc thật to, tiếng hát vẫn không thể át tiếng hai bên chửi nhau qua lại, một người con với một người mẹ, một người bố với hai người con, hai người cháu với một người bà. Thế là loạn hết thảy, thế là chửi nhau hết thảy, thế giới này thật điên rồ. Rồi đến tiếng bát vỡ đầu tiên, thứ hai và ba, kêu loảng xoảng. Càng ngày càng gần nhau hơn. Nghe tiếng bà khóc, mấy đứa cháu hét, thằng con chửi, tôi mới nhấc mình, nhoài người khỏi giường, châm vội điếu thuốc, hít sâu một hơi, gỡ then, mở cửa, đi ra ngoài, thằng Bảo dựng xe trước cổng, chạy vào trong, ông con vớ được con dao hoa quả, dơ dơ doạ nạt, ánh lao sắc lẻm, trắng tinh màu thép rắn, đèn rọi xuống từ cột đèn đường, chiếu thẳng lưỡi dao, bóng lao chiếc vào mặt, lướt qua lướt lại mấy lần bà, tôi tìm được cây gỗ, dài hai chục phân, chạy ra, thằng Bảo chạy vào, đứng trước ba bà cháu, đẩy lui dần ra cổng, hàng xóm bu lại như lũ kiến thấy giọt mật vàng, mấy ông công nhân hai bên cũng thôi việc, chạy ra trước cổng xem, vài ông chạy vào can, đứng sau tôi, bà vừa chửi vừa khóc, than thân già mà khổ, thằng con thấy đông, vứt dao vô bàn, kêu quạch một tiếng, tức tối chen qua mọi người mà chạy ra ngoài, hoàng hôn đã xuống quá nửa, trời chuyển dần về tối.

Tôi lắp lại cho bà cái nồi cơm, bảo thằng Bảo ra chợ mua ít rau, mắng mấy đứa trẻ con học bài, rồi xuống bếp nấu cơm, bà vẫn khóc, đến khi trời tối hẳn, mắt bà xưng 2 cục lớn, đỏ ửng, tay bà vẫn đau, cái tay gãy hồi trước vừa chống xuống đất lúc xô đẩy với thằng con trời đánh giờ cũng xưng tấy, bà lấy lọ rượu ngâm, gian phòng sự nức mùi tanh tanh và mụi rượu, quện vào nhau, kêu bạch bạch, nức nở bên người đàn bà hơn 60 chục tuổi. Mắt bà ép vào nhau, xô lại, nếp nhăn làm bà càng già hơn, đèn vàng leo lét, tivi xì xèo, làm bà càng thương hơn, mấy đứa cháu im lặng, ngồi nghịch máy tính, làm bà càng khổ hơn.

Cần 1 đêm gom thân gửi cho người

Cần 1 hơi phê pha đần ra cười…

Cần 1 giấc không cần biết ngày mai ..

Cần đôi môi hâm nóng nơi bờ vai …