Nhìn Xem

Con phố này
Không ai là không giàu
Không ai là chưa từng
Đứng ở tòa dành con
Con ngõ này
Không ai là không nghèo
Không bao giờ quên dặn
Cả nhà vét sạch nồi cơm
Cậu trai này
Chưa từng gặp bố mình
Vì bố nó đi rồi,
Từ lúc nó còn nằm nôi
Con bé này
Không thèm nhìn cha mình
Vì mắt đã bận rồi
Cuộc sống chỉ còn 10 inch
Nhìn xem
Hạnh phúc vẫn treo ngọn đèn
Nhìn xem
Hạnh phúc vẫn treo ngọn đèn
Ông bố già
Sao ông ngồi yên nhìn
Thời thế trôi qua rồi
Lạc giữa Hà Nội lẻ loi
Ông bố già
Sao Xuân này không về?
“Làm gì có xe nào
Chạy chuyến Sài Gòn – Lạng Sơn”
Ông bố già
Sao thương người vô tận
Đã có bao giờ
Từng nghĩ về chuyện nghỉ ngơi?
Ông bố già
Tôi nay chẳng còn đường
Chẳng nói câu gì
Chỉ biết lẳng lặng nhìn theo
Nhìn xem
Hạnh phúc vẫn treo ngọn đèn
Nhìn xem
Hạnh phúc vẫn treo ngọn đèn

Buồn Hơn Nữa

Bão nay sang chậm như chẳng sang
Mưa vội rơi theo lá vội vàng
Gió chạy cao lên, chiều giáng xuống
Loay hoay gánh lấy cả giang san

Đem theo cát bụi đường xa lại
Người đâu dừng chân khẽ thở dài
Hơi lạnh đầm đìa, trong quán lạnh
Người ta đóng dở chiếc quan tài.

Chậm chạp hồn về khơi cõi mộng
Đêm đặc phủ xuống cả cơn giông
Một hồn một xác không nơi trọ
Nằm tạm trong đó, liệu vừa không

Sum họp đôi ta chốc bấy lâu,
Tình tôi với em tưởng cùng nhau
Trăm năm đầu bạc duyên còn thắm
Tôi có ngờ đâu đến thế đâu

Liệu tôi không sống đến ngày mai
Em có thương tôi lấy một vài
Ở lại nuôi con khôn lớn đã
Sau đó tôi dám cản thuyền ai

Em còn trẻ lắm mới hai mươi,
Ở vậy sao cho trót một đời
Tang tóc ba năm cho phải phép
Miễn sao thiên hạ khỏi chê cười

Để con ở lại, chọn ai người
Phải lứa vừa đôi mà sánh đôi
Con em con tôi, tôi chả muốn
Vào làm con cái của nhà ai

Cũng chẳng hay gì gái chính chuyên
Em đừng thề thốt chẳng tôi thiêng
Lẻ loi không giữ điều khôn dại
Khôn dại chờ khi lắp ván thiên

Em để tôi đi em nín đi
Còn sao được nữa khóc mà chi
Bao nhiêu sầu khổ ngần này tuổi
Chết cũng không oan yểu nỗi gì

Con nó đâu rồi, bế lại đây
Cho tôi nhìn nó một vài giây
Trước khi nhắm mắt tôi thừa biết
Đời nó sau này hẳn đắng cay

Đùa vui thế thôi chứ sao đâu
Tôi buồn tôi bực đôi ba câu
Tránh em chẳng phải thì sao nhỉ
Lôi thơ ra trách sầu thêm sầu

Buồn

Gió chướng thổi qua cầu già cỗi
Cầu già như một bộ xương khô
Trăng soi lạnh cả vùng sông nước
Mạn ngược xuồng ai khéo chống vô
Bốn trăm lẻ chẵn không tròn số
Tỉ ngày tôi đợi ánh trăng thôi
Than ôi nay chết thì sao nhỉ
Khi chết ai hiểu lấy cho tôi
Học hành danh lợi chung quy hão
Nhắm mắt xuôi tay giữ được gì
Thà chọn sinh nhầm nhà ấu phụ
Cục cằn mất dậy lại ngu si
Thân này liệu gửi thân ngựa mãi
Khi tay chẳng kéo dài hai tay
Nhà tôi xa lắm, vợ xa lắm
Mai này có chết liệu có hay
Ô hay thế mà bâng khuâng nhỉ
Chỉ một phút thôi là xong xuôi
Nhưng mai người sống ai lo nhỉ
Con nhỏ mẹ già, lấy ai nuôi

Thăm Bạn

Tháng ba giữa phố mà nhớ bạn
Bụi bặm quấn tròn cuộn sau lưng
Mong gặp cỏ cây xanh ngày ấy
Tay bắt hai tay mặt lại mừng

Tháng ba bỏ phố đi thăm bạn
Bạn ở trên non mà ta buồn
Trên cao có thấy lòng thanh thản
Ở cùng cây cỏ có vui hơn?

Tháng ba lên núi ta tìm bạn
Bạn đã say mèm quên tuổi tên
Giơ cao chén rượu ta cùng uống
Cạn cả suối nguồn, say lấm lem

Tháng ba lên núi ta cùng bạn
Những rớt đời trôi như đám bông
Những tan tác như lòng chung vậy
Bỗng dưng ta thấy hồn rỗng không

Mấy ngày ở núi buồn như chấu
Nỗi nhà lạnh trắng những vòm cây
Con sông quanh quẩn, chồn chân ngựa
Thôi người ở lại, ta về đây

Ừ, đâu cũng thế, là cơm áo

Theo Chồng

Quê ngoại quê nội giống nhau không
Tôi biết cực lắm gái theo chồng
Nhưng nhà tôi dễ em đừng ngại
Chớ có buồn lo nhạt má hồng

Xa tôi hãy nhìn nụ hoa hồng
Hoa hồng còn nở tôi còn trông
Ra ngắm hoa tươi rồi cười nhé
Hoa thắm nhà tôi mẹ tôi trồng

Có nhớ thì em hãy ra đồng
Ngô vừa gieo hạt, cỏ vẫn đông
Em ơi tôi đó lòng tôi đó
Như ngô đắt cằn vẫn trổ bông

Thơ nay còn ngắn nhưng mà thôi
Lòng tôi gửi trọn nơi em rồi
Vậy nên em hãy yêu luôn cả
Yêu cả những điều lớn cùng tôi

Linh Tinh

Chiều nay anh làm thơ
Chẳng còn hay như trước
Suốt một tháng
Viết không được một câu
Thì lấy đâu ra thơ
Mà tặng em cho được
Tặng một câu cũng chưa đủ
Thì lấy đâu bốn câu
Cho đủ một bài

Giai nhân

Có những bài thơ không có tên
Lời thơ chẳng rõ không cho xem
Vần reo theo mắt chân rung nhạc
Xô xát trong lòng bão táp lên
Mời mọc mãi thấy người bỡ ngỡ,
Tay ôm đàn che nửa mặt hoa
Vặn dây vài tiếng dạo qua khúc
Giai nhân hữu ý xin nghe qua
Tự cổ sầu chung kiếp xướng ca
Mênh mang trời đất vẫn không nhà
Người ơi Mưa đấy hay xênh phách
Tay yếu gieo lòng xuống chiếu hoa
Nghe não ruột mấy dây bứt rứt
Than cái niềm tấm tức bấy lâu
Chau mày, tay gảy sầu lên khúc
Giãi bày ngân tiếng tính tang sầu
Thôi thôi khóc chi sống đoạ đầy
Đàn hay tâm sự rót nhau say
Thơ tôi gửi tặng người ngâm nhé
Cho vút giọng sầu tan bóng mây
Có những bài thơ như rối tơ
Đời không lời tiếng mới cho vừa
Để trăm dòng chữ nghìn trang giấy
Để chép cho lòng mấy chuyện xưa
Đứng lặng trông vời xứ nhớ thương
Nghe mây vò võ rỏ thành sương
Chao ôi, Hồn nặng sầu trong xác
Sầu đổ cô đơn bóng xuống đường

Tri kỷ có còn hẹn nhau say

Thuốc lào hút mãi người ra khói
Thơ đọc suông mãi hết cả hay
Túi rỗng nợ nần hơn Chúa Chổm
Áo quần bẩn hết, túng đồ thay
Cạnh bên có người trên núi xuống
Ý chừng hò hẹn với nhau đây
Chắc chỉ ba bốn lần say ấy
Đã đủ tan tành một kiếp trai
Hôm qua mưa gió lòng buồn thế
Suy nghĩ vẩn vơ đã mấy ngày
Hôm nay còn sót hơn đồng bạc
Hai đứa bàn nhau uống rượu say
Một ông một tôi ngồi giữa chợ
Trơ vơ bốn phía hoa nụ đầy
Sầu nghiêng mái lá mưa tong tả
Chén ứa men lành, lạnh ngón tay
Tôi rờn rợn lắm bạn tôi ạ
Đành uống cho say, kẻo đến ngày
Khăn gói gió đưa sang xứ lạ
Ai cười cho được lúc chia tay
Ôn lại những ngày mưa gió cũ
Những chiều quán trọ những đêm say
Người quen nhắc lại từng tên một
Kể lại từng nơi dấu đặt giày
Bốn mắt nhuộm chung màu lữ thứ
Đôi lòng hoà một vị chua cay
Đứa thương cha yếu thằng thương mẹ
Cha mẹ chiều chiều, con nước mây
Giời mưa, mưa mãi sao buồn thế
Có khi lê thê đến mấy ngày
Mai đây rời bỏ kinh thành ấy
Tri kỷ có còn hẹn nhau say

Nhớ nhà 2

Xa lâu núi rừng, về không tiện
Ở mãi đô thành, mộng cũng vơi
Quán lẻ làm thơ không ngòi bút
Một trăng trằn trọc sáng chưa thôi
Mà sao đông nay về muộn quá
Chẳng lạnh cho ta một chút thôi
Phải chăng hờn giận gì ai đó
Hay mãi đô thành, mộng cũng vơi

Nhớ nhà

Nhà tôi không xa cũng chẳng gần
Thư xong định gửi lại phân vân
Muôn dặm tiếng thu gào lá rụng
Chim nhạn không trách cũng bâng khuâng