Nắng ôm cây khế ngẩn ngơ
Rụng vàng sân trước, thẫn thờ sao đây
Gió về gió cuốn đường mây
Cửa mời khách đến, khách đầy cô đơn
Tuổi hơn thất thập mà nay
Cơm thơm tự thổi, rau này tự ăn
Sương về bạc tóc băn khoăn
Vì sao lạnh thế khó khăn thân già
Con thì mất, cháu bỏ nhà
Chó không thấy nữa đã ba bốn tuần
Lất lay chẳng bận phàm trần
Cài then chốt cửa, nốt phần dương gian
Một giường, một chiếu, một màn
Mai này có chết, hương tàn có không
Một phích nước, một cạp lồng
Mai này có chết, biết không thân già
Một góc tường, một băng ca
Mai này có chết, ai ra thăm mình
Chiều về phố thị lặng thinh
Thương căn nhà vắng, thương tình nhân gian