Giận

Vài hàng chữ cũ chạnh lòng nhau
Nghĩ tưởng năm canh nguyệt hé lầu.
Lá nhuộm trời lam thêm vẻ thẹn,
Sương pha khói biếc rộn thêm sầu.
Thẩn thơ trước cửa, nhà khoe gió,
Đồng vọng bên tai, thét bạc đầu,
Ướm hỏi trăng già khe khắc ấy,
Trêu nhau giăng chi sợi cơ cầu.

Đêm về

Đêm về quấn quýt, chén trà thơm
Rượu thơ lẫn lộn, níu tâm hồn
Kẻ thời đi ngang, câu dung tục
Người chăng ôm mộng, nhớ hoàng hôn
Trà lạnh, hương bay, chén hàn ôn
Người vội buông sao, nhịp sóng ồn
Ngắm vợi sương thu, mù vai áo
Khuya rồi lại nhớ, phố hoàng hôn

Xin Lỗi

Xin lỗi mặt trời tôi dậy muộn
Để ngày lên thiếu một nụ cười
Phố xá thiếu vòng xe hò hẹn
Cây lá buồn thiếu tiếng reo vui.

Xin lỗi bạn bè tôi lơ đãng
Đã lâu không gặp gỡ đôi lần
Cứ mãi cuốn trôi theo ngày tháng
Xa lạ chính mình…xa lạ người thân.

Xin lỗi mùa thu bên khung cửa
Khẽ khàng mời gọi chuyện tương tư
Tôi đã bao lần tôi thất hứa
Tóc dài phai nhạt thoáng hương nhu.

Xin lỗi quê nhà tôi quên mất
Tiếng nước ao khua động cõi lòng
Chị tôi trong khói chiều cô độc
Bên cha mẹ già đánh mất thanh xuân.

Xin lỗi tình nhân tôi khờ dại
Thơ dại đi qua những cuộc tình
Mười năm khép lại mùa hư ảo
Chợt nhớ ra thì giờ mất xuân xanh

Xin lỗi thiên đường không có thật
Đã nhốt đôi ta suốt một đời
Thao thức trăng thề miền quá khứ
Mười năm không tròn nổi trăng ơi.

Xin lỗi mọi người…tôi xin lỗi
Đã sống vô tư giữa nói cười
Tha thứ dùm tôi ngày rất vội
Đâu còn thời khắc của đôi mươi.

Không đề 1000

Nắng vàng bện chặt xuân xanh
Đôi tim, môi đỏ, nhóm thành tình thơ
Ngày u uất, đêm tinh mơ
Người chờ mai đến, tôi chờ ngày thôi
Ngày thôi một thoáng ngày thôi
Ngày thôi dừng chảy, để tôi ôm mình
Mình, tôi, phố thị lặng thinh
Lòng tôi rộn rã, vườn tình nở tung
Nở tung một mối tình chung
Tình chung tôi gửi, tình cùng ngày thôi

Em 1

Xin cho con chữ tả thành
Hình ai đêm đó, trăng thanh gió hiền
Mi cong, mắt sáng dáng duyên
Thả ngang vai áo, tóc huyền vấn vương
Tôi về giữa phố mờ sương
Giọng ai nhẹ quá, đưa hương sang hè
Lòng tôi rộn tựa cánh ve
Nguyện chơi trọn khiếp, hát em nghe hè

Thăm Bà

Con về thăm bà, chiều tháng ba
Bưởi chưa ra trái, mướp chưa hoa
Mà sao trở trời, mưa gió lạnh
Băng ca, giường bệnh, nỗi nhớ nhà

Xuân vừa ẵm lá, xuân đã qua
Trời nay thay áo, đất thay da
Tuổi người, tuổi trời xa xôi mãi
Bà nhìn con mãi nhận chẳng ra

Con nâng tay bà, tay gầy quá
Thời gian như sóng, sóng hằn da
Ông cười, cười buồn. Bà không nhớ
Ông buồn buồn cõi, ta với ta

Già hóa trẻ thơ, trẻ hóa già

Bụi

Có hạt bụi 
Nào qua đây
Lửng lơ 
Giữa khúc đường
Xanh, đỏ, vàng 
Đêm nay
Một góc nhỏ 
Phố phường
Và ngọn lửa 
Là giấc mơ..
Chợt bừng lên
Rồi tàn lụi
Thổi tan vào
Cuộc sống 
Rồi ta bỗng hóa 
Thành hạt bụi
Khoảng trời 
Ngỡ bình yên.
Khi môi em còn đỏ thắm
Rồi em lại vươn 
Cành cây cao… 
Ngoái nhìn lại,
Anh ở dưới 
Đây nhỏ lắm
Bụi phấn, 
Bụi đường, 
Tất cả quyện vào nhau
Rồi ta trôi 1
Cách vô định
Có biết vấn vương 
Chuyện ngày sau

Bếp Lửa

Gian nhà đất,
Bốn bức tường, 
Gồ ghề nâu màu bùn
Kẻ hành khất,
Nay trở về, 
Ôm bếp âu sầu buồn
Mái tranh dột,
Nhện bao đời, 
Giăng lưới bắt hạt sương
Bên bàn thờ, 
Lạnh trơ trọi, 
Đỏ những mẩu đầu hương
Ngày tôi xa, 
Theo đò ngang, 
Trôi cùng sông Hồng đỏ
Trôi cánh diêu, 
Trôi cầu ao, 
Thả mắt trông đồng cỏ
Trôi dạt mãi, 
Để da mặt, 
Phai nhạt bớt màu nâu
Trôi đến 
Hà Nội tấp nập, 
Trôi hẹn ước trầu cau

Viết cho một người nào đó

—–Tôi về mấy thế kỉ sau
Nhìn trăng có thấy, nguyên màu ấy không
Em đi gửi lại đôi dòng
Cười nhau một thoáng, ở trong sương mờ
Những thương nhớ, lạnh bao giờ
Chút thu chia ngả, sợi tơ tròng trành
Vui phồn hoa, chốn thị thành
Nhỏ hồn thủy thảo khóc đành dở dang
Tôi qua cửa biển mênh mang
Còn thương vũ trụ, em ngang riêng mình
Lại bờ sóng vỗ lặng thinh
Phương đâu nhan sắc, bất bình ra sao
—–+++——+++—–+++—–
Nhi đồng rách bày đặt thơ thẩn =)))

Vô Đề 2

Con qua phố thị buồn tênh
Mẹ không mắng nữa, thấy mênh mang đời
Bọn mưa hát mãi không lời
Ngu dại một thoáng, theo trời về đâu
Bố về bố nói đôi câu
Mày còn nhỏ lắm, mày đâu có gì
Không ai buồn nhớ người đi
Chấp tay, cầu khấn, còn gì con nay