Nhớ anh Tuấn Gà

Ngồi trong quán trưa

Ngoài kia gió mưa

Hàng cây đã thưa

Lòng nghe xác xơ

Chợt thấy bơ vơ nơi này

Nhìn theo lá bay

Vào cõi xa…

Cà phê nữa không

Một ly nữa đi!

Hòm diêm nín câm

Bật lên tiếng than

Giọt đắng rơi rơi

Trong lòng

Nhìn theo khói bay

Vào lãng quên…

Lướt qua tôi

Chiếc xe đòn

Những u sầu

Hắt qua đời…

Bỗng dưng tôi

Khóc như trẻ thơ

Cứ thương mình

Xác thân bơ phờ

Tiếng đơn côi

Vắt ngang qua đời tôi

Vẫn đi tìm

Chút tình gian dối

Hỡi cô em

Đứng trong vòm cây

Mắt thâm quầng

Những đêm phiêu bạt

Cớ sao em

Xót xa cho đời tôi

Tôi đâu cần

Những điều vô nghĩa!

Lướt qua tôi

Chiếc xe đòn

Những u sầu

Hắt qua đời

Bỗng dưng tôi

Khóc như trẻ thơ

Dưới râu cằm

Xác thân bơ phờ

Có ai đang

Vỗ tay bên cầu gai

Vẫy tôi lại

Chiếc hòm tươi mới…

Hỡi cô em

Đứng trong vòm cây

Mắt thâm quầng

Những đêm phiêu bạt

Cớ sao không

Vỗ tay khi nhìn tôi

Sao buông đời

Theo từng hơi khói

Vẫn liêu xiêu

Bước trong chiều mưa

Đá gót giầy

Thấy ta kiêu bạc

Hát lên đi

Tiếng ca ve sầu kia

Ta muốn được

Nghe điều vô nghĩa…

Từ khi thế gian vắng em

Người tôi đã yêu… Suốt kiếp này…

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *