Con tò he Chiều nay ngồi khóc Phố bỗng buồn tháng tám vẫn còn giông Mẹ tôi ngồi Chiều nay mời mọc Khách qua sông buồn đọng Phía canh dài Chị tôi ngồi Ôm phố ngủ thiên thai Sông đã hội Sao còn vươn cửa đại? Em tôi ngồi Mười lăm khờ dại Bút vở mồ côi Áo mặc vội quên cài Tôi vẫn ngồi Sao người không lại? Giông bão qua rồi Sao còn ngại Bình yên.