Liếc nhìn đồng hồ bây giờ là gần một giờ đêm. Trong quán vài thằng nhậu vài em cười cợt kề bên. Tao ngồi bàn một mình đang cố vét nốt tô cơm. Nơi đất khách quê người, tao đã quá quen với cô đơn.
Đèn treo lủng lẳng trên đầu, trực chờ rơi xuống, nhưng cứ treo mãi chẳng thấy rơi, bụi bặm về nhiều hơn cả đêm, đè nặng xuống đèn, mà chẳng rơi. Quạt kêu lọc cọc bên tai, trực chờ đứng im, nhưng cứ kêu mãi chẳng thấy ngưng, thô tục về nhiều hơn cả người, vang át tiếng quạt, mà chẳng im. Tao ngồi giữa bàn, bát cơm rang như hạt sạn cứ cứng ngắt, cố nuốt cho đầy bụng, thịt bò dai ngoách như miếng rẻ lau mà cũng chẳng đầy mồm, dưa thum thủm mùi úng lâu ngày, chó chẳng buồn ghé mồm. Thằng chủ quán vừa cởi trần vừa hút thuốc vừa rang cơm, chẳng bận quan tâm tàn thuốc bay đến đâu, hình con phượng sau lưng chẳng thèm tái sinh, bị che mất mắt bởi vết chém, trước ngực hình cá chép, ngũ môn chẳng có, chắc ông cũng chẳng buồn hóa rồng làm gì. Mấy cô em ngậm thuốc lá, áo quần chẳng buồn che chỗ cần thiết nữa. Ngực có đôi tờ năm chục đỏ đỏ, mấp mé, cười khằng khặc như mấy con gà lúc rạng sáng. Mấy ông giang hồ da đen ngòm, nắng chẳng buồn cháy, hả hê ngồi nốc nốt chỗ rượu, ăn mấy món nhậu chẳng ra gì, một tay ôm eo gái, phì phèo mùi gỗ thông, tay kia cầm cốc rượu, to bằng cái mắt trâu, giảng giải đạo lý, mắt xa xăm mà uống hết cả. Xe ngoài đường mệt nhoài, yên thủng, giảm sóc gãy, gương bỏ, dừng chân chống lần thứ 13 trong ngày và nằm nghỉ ngơi, thưởng thức sương đêm thơm lên má mình. Trời quá nửa đêm, sao chẳng buồn thức, trăng chẳng muốn sáng, đen ngòm như cái tương lai ngõ chợ này, cuộc sống buồn thiu rơi vào chòng mắt, len qua mạch máu, chạy thẳng vào tim và trở ngược lên não, làm cho con người cũng chẳng còn sức sống mà cố gắng, mà làm người nữa.
Em tôi chạy qua, xe kêu bình bịch như ghen tị với mấy chiếc xe đang nằm im, chạy thẳng vào chỗ tôi ngồi, gọi lớn một ca bia hơi, xin mấy lát chanh bỏ thẳng vào, thêm cả muối làm bia thêm vị ngọt, cười cười nói nói, tôi ậm ừ cho qua, tai ù ù tiếng chửi. Rồi bỗng đánh nhau, đằng sau tôi đánh nhau, một ông cầm chai bia, đập vỡ vào đầu ông khác. Máu chảy 2 dòng, đỏ hơn mắt ông kia, rút cạp quần cái dao bấm, sỉa sỉa quanh không khí, mồm chửi, chân đá, tay khua khoắng lung tung, mấy em gái dạt nhanh sang hai bên, ông chủ quán vứt điếu thuốc, chửi “Địt Mẹ Mày, Cút”. Chỉ chờ tiếng chửi, trong nhà chục thằng cỡ 16 tuổi chạy ra, hàng họ đầy đủ, hai ông biết mình lỡ dại, cặm cùi rời khỏi quán, em tôi rót đầy cốc bia cho hai anh em, uống một hơi hết nửa, chẳng buồn liếc mắt, kể tiếp chuyện.
-Trước em mới đi đòi nợ ông kia, ông bảo thư thư, em dọa, ông đó bảo ông không sợ, rồi đóng cửa đi vào trong, em bực mình, gọi bọn nhõi đứng trước cửa, ông bảo mạng tao chúng mày lấy được thì lấy, đéo lấy được thì để tao đi kiếm tiền, thế là em để ông ấy đi. Chó nào cũng phải cùng đường anh Tú ạ, và cắn càn.
Tôi rót thêm đầy 2 cốc bia, em tôi nói tiếp.
– Rồi qua ông ấy về, ông thấy em ngồi quán trà đá bà Hương, đối diện, ông cũng vào gọi một cốc trà đá, em ngạc nhiên, trước giờ chưa con nợ nào mà dám ngồi với em cả, ông lấy điếu thuốc trong hộp Thăng Long sắt, em cảm thấy ông ấy cùng cực nhưng vẫn yên tĩnh lạ thường, bỗng nhiên một khoảng khắc em thấy sợ.
Ông chủ quán đon đả đến mời rượu tôi và nó, tôi cầm điếu thuốc ông ấy mời, nó lấy một điếu, ông chủ quán ngậm một điếu, chửi mấy thằng cu giúp việc dọn dẹp chỗ 2 ông mới ra khỏi quán, em tôi lấy chiếc zippo bố nó để lại, lửa bật một lần là cháy, châm cho ông chủ quán trước, rồi đến tôi, nó sau cùng, rồi nó kể cho tiếp cho cả tôi và ông kia nghe.
– Ông kia bảo nhìn em còn trẻ. Chắc khoảng 23-34, chục năm nữa mày vẫn muốn làm thế này sao, em bảo không, ông bảo muốn học một cái nghề không, em gật đầu, xong ông ấy đưa em cái card, trên có tên và số điện thoại cùng địa chỉ công ty, ông ấy là chủ một công ty về nồi liêu, ông bảo gọi cho ông ấy lúc em muốn về, rồi ông đi thẳng về. Vẫn trả cho cả em lẫn ông tiền trà đá.
Đêm lặng thinh