1 Bài thơ buồn
Xe hoa một chuyến chở trăng tròn Người buồn vang vọng tiếng thơ con Thêm nữa được không đầy đôi chén Lòng cho cạn lòng chuyện núi non Một nửa tin lòng mộng hiển vinh Còn riêng một nửa tặng nốt tình Có chăng rập rình khiêng ngựa cưỡi Không thì cút rượu, khiếp tòng chinh
2 câu chuyện cũ
-Đố em lọc được tôi trong xác phố
Tôi nói vừa dứt. Đôi ba ngàn chiếc xe đã chạy qua. Mưa giăng màu biêng biếc. Em khẽ dịch người, nhún vai nhẹ, mắt trải dài.
– Biết không, tôi từng thấy em hát với đêm, cho đêm. Và giờ tôi lại muốn nghe em hát, với tôi, cho tôi, không không, tôi không hát, tôi muốn em hát với tôi, cho tôi.
– Trần trụi
– Đúng vậy, trần trụi
Em dùng tay lau đi vết son trên môi, luồn tay vào áo, gỡ chiếc xu chiêng, đổi cho tôi để lấy chiếc bật lửa. Tôi đưa em, giao dịch hoàn tất. Em hít thật sâu, chỉ để thở thật dài. Lõ điếu đỏ ửng. Đã hoàn toàn tự do. Tôi nghĩ có kẻ chứng kiến, nhưng sao đâu, trần trụi đôi khi là sự lãng mạng siêu thực mà không mấy ai hiểu được. Em cũng chẳng để ý. Ngân nga thanh âm trong vút. Hương thơm của trinh nguyên bay bay phảng phất díu gian đen mùi thuốc. Em dịch gần tôi, tôi dịch gần em, mưa bớt to.
– Chúng ta không cô đơn vì chúng ta đều cô đơn
Em dừng lại một vài nhịp mưa rồi ngâm nga tiếp. Tôi đưa người vào ghế, trườn dài như phố, để áo em lên đùi, đưa 2 tay ra sau, đan vào nhau, bám lấy đầu, mắt trông xa, miệng ngâm nga theo em.
– Nhưng do lỗi tại em, chắc chắn là vì em không xứng đáng mà em đã không hiểu nổi tại sao mình không được tự tử. Vì vậy mà em vẫn tiếp tục sống, nhưng lại không bao giờ hiểu tại sao cuộc sống vẫn hơn cái chết.
-Loài người không ai ác, không ai tồi, không ai đê tiện, không ai phụ bạc cả. Loài người chỉ là một lũ ngu dốt không biết phân biệt điều hay, điều dở, không biết ăn ở sao cho phải, luôn luôn bất cập, luôn luôn thái quá, loài người chỉ là một lũ nhầm lẫn đáng thương!
– Buồn của người nghệ sĩ
– Buồn của nhân loại
– Triết học ở đâu
– Không dành cho chúng ta
– Vậy có gì
– Chẳng có gì
– Trắng tay
– Không, Đen
– Quá u uất
– Không hy vọng
– Sự chết
– Chẳng hơn gì
– Ra sao
– Không biết
– Tự do
– Không chắc
– Còn buồn
– Cũng không chắc
– Hy vọng
– Tốt nhất đừng
– Tại sao
– Càng mất hy vọng
– Làm thế nào bây giờ
– Tận hưởng sự ngu dốt
– Hèn kém
– Tha thứ
– Em không chịu nổi
– Tôi biết
– Mà này, tại sao em không hát nữa, tôi thích những thanh âm đó, ý tôi là, không phải giọng hát, mà lời thều thào của thế gian, tâm sự đôi khi cũng tốt chứ, dù họ chẳng hiểu gì đâu. Đừng quá mong người mình tâm sự sẽ hiểu hết, em biết mà, chúng ta đều như nhau, cùng cảm giác đã là vui lắm rồi, sao phải buồn, vì buồn vậy thôi. Sao phải vui, vì vui vậy thôi. Đừng đừng, mặc kệ lời tôi nói, cứ hát đi. Tôi thích nhưng thanh âm đó. Có thể một nghệ sĩ lớn cần phải đau khổ. Có thể sự đơn điệu đối với ông ấy còn tệ hại hơn là sự ghen tưởng, lòng căm giận và nỗi đau khổ.
2
Tôi không ghen vì ta chưa từng gặp gỡ, một lần ta từng gần nhau, cách nửa khối nhà, nhưng chưa từng gặp, chưa từng chạm đến nhau. Và tôi nói với bạn bè tôi, với tôi, “Cô ấy, chính là cô ấy, nàng điên nhưng đầy ma thuật. Không vết dối gian trong ngọn lửa nàng”. Tôi yêu em như thằng đàn ông yêu người đàn bà hắn chưa từng chạm đến. Chỉ viết thư, giữ vài tấm ảnh nhỏ. Chắc hẳn tôi sẽ yêu nhiều hơn nếu có lúc ngồi trong căn phòng nhỏ vấn điếu thuốc và lắng nghe tiếng em trong phòng tắm. Nhưng chuyện này đã không xảy ra. thư em gửi dần nên buồn hơn. Những người tình đã phụ bạc em. Cưng, tôi viết đáp, tình nhân nào chẳng phản bội nhau. Cũng chẳng giúp được gì. Em nóiEm có một băng ghế khóc, bên một cây cầu vàcây cầu bắc qua sông và em ngồi trên băng ghế. Khóc mỗi đêm và nức nở cho những người tình đã làm em đau rồi quên em. Tôi viết lại nhưng không bao giờ nghe thấy gì nữa. Một người bạn viết cho tôi về vụ tự tử 3 hay 4 tháng sau khi chuyện xảy ra. nếu tôi từng gặp em tôi có thể cư xử bất công với em hay em bất công với tôi. tốt nhất là thế này thôi.