Hoàng hôn lạc lõng

Mỗi bước ta đi, mặt trời nghiêng bóng, dõi bước nặng nề

Hoàng hôn lạc lõng trở thành tri kỷ suốt chặng đi lẫn chặng về

Thằng bé lao đao hối hả, chạy vòng ra sau bà, bát đĩa vừa rửa, nước chưa kịp khô, không cánh mà bay, lao sao xối xả. Nồi cơm vừa cắm, vỏ nắp mỗi nơi, nước và gạo trắng đổ đầy sàn nhà, bà dài tiếng chửi, nó lớn tiếng mắng, hai đứa cháu chạy ra sau, khép nép sợ sệt, tôi vẻ mệt mỏi, duỗi thẳng hai chân, nằm bẹp trên giường, thằng Bảo mới đi làm về, chưa hiểu chuyện gì, núp núp mép cổng, ngó vào trong. Trời chiều gợn đục, chim chẳng thèm bay, hoàng hôn mệt mỏi rơi rớt bên cầu. Một ngày dài, đã thê lương nay lại càng thê lương. Thế là thằng con trai bà vừa về

Thằng con trai bà vừa về lại, sau 4 năm, câu đầu tiên hai mẹ con nói nhau là câu chửi. Tôi về đến nhà, mệt mỏi lê bước vào trong phòng, balo, quần áo, giày dép vứt sang một bên, kéo thanh gài cửa, bật nhạc thật to, tiếng hát vẫn không thể át tiếng hai bên chửi nhau qua lại, một người con với một người mẹ, một người bố với hai người con, hai người cháu với một người bà. Thế là loạn hết thảy, thế là chửi nhau hết thảy, thế giới này thật điên rồ. Rồi đến tiếng bát vỡ đầu tiên, thứ hai và ba, kêu loảng xoảng. Càng ngày càng gần nhau hơn. Nghe tiếng bà khóc, mấy đứa cháu hét, thằng con chửi, tôi mới nhấc mình, nhoài người khỏi giường, châm vội điếu thuốc, hít sâu một hơi, gỡ then, mở cửa, đi ra ngoài, thằng Bảo dựng xe trước cổng, chạy vào trong, ông con vớ được con dao hoa quả, dơ dơ doạ nạt, ánh lao sắc lẻm, trắng tinh màu thép rắn, đèn rọi xuống từ cột đèn đường, chiếu thẳng lưỡi dao, bóng lao chiếc vào mặt, lướt qua lướt lại mấy lần bà, tôi tìm được cây gỗ, dài hai chục phân, chạy ra, thằng Bảo chạy vào, đứng trước ba bà cháu, đẩy lui dần ra cổng, hàng xóm bu lại như lũ kiến thấy giọt mật vàng, mấy ông công nhân hai bên cũng thôi việc, chạy ra trước cổng xem, vài ông chạy vào can, đứng sau tôi, bà vừa chửi vừa khóc, than thân già mà khổ, thằng con thấy đông, vứt dao vô bàn, kêu quạch một tiếng, tức tối chen qua mọi người mà chạy ra ngoài, hoàng hôn đã xuống quá nửa, trời chuyển dần về tối.

Tôi lắp lại cho bà cái nồi cơm, bảo thằng Bảo ra chợ mua ít rau, mắng mấy đứa trẻ con học bài, rồi xuống bếp nấu cơm, bà vẫn khóc, đến khi trời tối hẳn, mắt bà xưng 2 cục lớn, đỏ ửng, tay bà vẫn đau, cái tay gãy hồi trước vừa chống xuống đất lúc xô đẩy với thằng con trời đánh giờ cũng xưng tấy, bà lấy lọ rượu ngâm, gian phòng sự nức mùi tanh tanh và mụi rượu, quện vào nhau, kêu bạch bạch, nức nở bên người đàn bà hơn 60 chục tuổi. Mắt bà ép vào nhau, xô lại, nếp nhăn làm bà càng già hơn, đèn vàng leo lét, tivi xì xèo, làm bà càng thương hơn, mấy đứa cháu im lặng, ngồi nghịch máy tính, làm bà càng khổ hơn.

Cần 1 đêm gom thân gửi cho người

Cần 1 hơi phê pha đần ra cười…

Cần 1 giấc không cần biết ngày mai ..

Cần đôi môi hâm nóng nơi bờ vai …

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *