VỘI

Em hút nhiều và vội. Anh biết em cần những cảm giác giản đơn, những câu nói giản đơn. Sự im lặng của em cũng giản đơn và thanh thản như gió của mây trời và cây cỏ. Tất cả những sự im lặng đều giả định một điều bí mật nào đó và dường như em thì bí ẩn rất nhiều.
Mưa, mưa, mưa đập vào bậu cửa và bắn lên ván xàn. Phải đóng cửa sổ thôi, Tôi đưa chiếc bóng như con ma khổng lồ sau lưng dướn dài cánh tay vô hình kéo lấy then cài và khép chặt hai bậu cửa sổ. Tôi quên đóng nắp cây viết, mực khô đi như môi em, trong cái giây phút người ta bí ẩn rất nhiều để hiểu nhau hơn thế này thì mọi thứ bất thình lình làm con người lãnh đạm hơn vì mọi việc, sự miễn cưỡng trong cách ứng sử sao cho phải với người đối diện làm chúng ta càng im lặng hơn.
Em vẫn hút, nhiều và vội, tôi bỗng nhận ra một sự lặng lẽ trên đời, rằng phút giây này là hết, là chết đó. Hoặc có chăng là chúng ta chưa chết, đó là việc của sau này, nhưng chắc chắn phút giây này là hết. Đời người có tận phần ba thời gian để buồn những chỉ có một lúc để im lặng. Im lặng thực sự.
Tôi có thể nói gì với em đây, rằng tình yêu là sự chết, rằng mưa, mưa, em sắp át tiếng nó, nhưng em không thể át được nó, rằng tôi thấy mùi hương từ em thoảng nhẹ khắp đêm, rằng hôm nay trời đẹp chăng.
Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ trở nên kỳ dị và hoảng loạn. Tôi, tôi đã bị bơ vơ ra trong chính căn phòng của mình và nỗi buồn của em, một kẻ cô đơn nào đã cướp mất em đi ngay trước mắt tôi. Em và em dù không nhận ra những chính tôi thấy em, đã ngoại tình với ai đó trước mắt tôi, dù chỉ là trong tâm trí. Tôi phát bực với điều đó dù cho em vẫn thanh thản và bình tâm trước tôi.
Cơ thể làm chúng ta nặng trĩu. Nhưng hàng cây đỏ thâm trái làm nhánh cây cong xuống, chúng ta muốn rơi đi, nhưng không thể rời đi nổi. Bằng sự kinh nghiệm và kiến thức, tôi biết để kết thúc trạng thái này, tôi nhấc bổng tôi lên bằng chính đôi tay tôi. Tôi bỗng hỏi em vài câu vu vơ

-Tôi thấy người ta nói về vô hạn và hữu hạn, liệu người ta có hiểu hay chăng?

Em đưa tay kéo dài chiếc gạt tàn, dập tắt một nửa điếu thuốc, giống một người chuẩn bị cho một cuộc trò chuyện nghiêm túc hơn là người ngoại tình, em bảo tôi.

-Cái gì là vô hạn và cái gì là hữu hạn, đời sống, việc kinh doanh, tình yêu, đam mê hay thù hận hả anh

-Có hay tất cả những thứ đó mới hợp thành một sự vô hạn, chúng ta phải làm, từ đôi bàn tay bàn chân ta, chúng ta phải nghĩ, từ kinh nghiệm và tri thức ta, chúng ta phải cảm nhận hành động và cử chỉ ta, nếu thiếu đi một chúng ta coi như què quặt, què quặt trong tâm trí còn đáng sợ hơn nhiều què quặt trong bản thể, em tôi, kẻ không ngắm trời xanh bao giờ không bao giờ biết được là mây không bay đi dù đó là khi có gió đầy trời.

-Nay em lỡ hẹn với một người bạn

-Sự lỡ hẹn đôi khi là điều tuyệt vời nào đó mà chỉ khi nhìn ở góc nhìn của kẻ mơ mộng mới thấy được em. Chúng ta đến, và đi, chúng ta hẹn nhau bằng những khái niệm mơ hồ, không hồ hởi, không khao khát, không dục vọng, không tính toán. Dĩ nhiên đó chỉ là với những người bạn, họ chờ em và họ đi về, lòng họ trách em thật nhiều trong giây phút.

-Nhưng họ không vui

-Vui hay không là do họ em. Người ta lúc đó chú tâm vào gì, vào mình hay xung quanh, người ta có để ý thấy đứa bán kẹo bên đười có vết áo rách ngay dưới tà áo, có thể đó là một ngày thật tệ và việc của ta là mua hàng cho nó với một vài niềm vui nhỏ chứ không phải tập trung vào cuộc hẹn mơ hồ nào đó mà biết chắc người ta sẽ đến nhưng chưa biết là lúc nào.

-Họ sẽ trách, trách cứ em và tất cả mọi thứ làm họ bực mình ngày hôm đó, sự hờn dỗi đó làm ảnh hưởng tất cả những thứ mà họ lại gần, dù có tốt đẹp, anh không thể để họ như vậy, không phải ai cũng là kẻ mơ mộng, anh biết mà, kẻ mơ mộng, hay là sự bao biện đây, rằng anh vô tâm, vô tình. Rằng

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *