Vua

Văn, Cờ, và Âm nhạc để làm nên một vị vua.
Không quá khi nói về những việc đó để dành cho những vị vua, chỉ quá khi nói những vị vua là những việc đó. Những thứ đó to lớn, văn minh và chiến thuật, nồng nàn và lạnh giá. Những thứ đó dậy con người cách suy nghĩ, cách hưởng thụ, cách buông bỏ. Văn sẽ đưa cho họ cách họ nhìn, cách họ hiểu, và cách để lựa chọn. Cờ là bộ môn của những kẻ đứng đầu, những người văn minh, những tham vọng của người đàn ông, nó chứa đựng sự âm thầm, sự nhẫn nhịn, sự thắng, và cả cách thua. Còn âm nhạc, âm nhạc luôn là những thanh âm tuyệt vời nhất của nhân loại, nó chứa đựng trong mình cảm xúc, tự do, khổ hạnh, tư tưởng và cả nhân loại.
( Đừng nhắc đến âm nhạc chỉ để khoe là bạn biết về âm nhạc, thứ đó làm bạn nực cười, hài hước và châm biếm với những người hiểu thật sự về sự sống, âm nhạc không phải là cách để một doanh nhân thể hiện rằng ngoài kiếm tiền họ còn biết sống, vì họ chẳng biết mẹ gì về sống ngoài làm việc đến 2h đêm cả. Họ chẳng quan tâm đến việc họ làm để làm gì cả. Họ chỉ có một cái ghế ngồi tầm thường, một chứ danh tầm thường, một tư tưởng tầm thường và một suy nghĩ tầm thường. Thiết nghĩ nếu đưa họ vào một nhà tù cùng một chiếc máy tính thì họ vẫn coi đó là chỗ để làm việc thôi. Còn bọn tôi thì vẫn coi nhà tù là nhà tù như cách họ coi nhà tù là công ty vậy )
Để tôi nói thêm về những vị vua. Khổng Tử bảo, chiến thắng lớn nhất của xon người là chính mình. Vị vua, không nhất thiết phải là người có ngai vàng làm ghế, có vương miệng làm mũ, có hoàng bào làm áo. Vị vua không rẻ mạt như vậy. Bất kì một người ở chợ nào cũng có thể mua đủ những vật liệu cần thiết cho một buổi đăng quang và đầy đủ lễ phục để mặc trong những ngày chẳng ra đâu vào đâu. Một vị vua là người có thể chiến thắng được chính mình, có thể bỏ được những thứ mình muốn, có thể bảo vệ những thứ mình coi trọng, và có một tư tưởng tự do. Bác Hồ, người đã đi khắp nơi chỉ với tiền ở đôi bàn tay, người bỏ đi khỏi cái đất nước rối ren và quay về bảo vệ nó, và người, luôn có tư tưởng tự do của một người đàn ông tự do, và một dân tộc tự do. Hãy coi một vài bài thơ của Bác – Tập nhật ký trong tù
Giải quá Quảng Tây thập tam huyện,
Trú liễu thập bát cá giam phòng;
Thí vấn dư sở phạm hà tội?
Tội tại vị dân tộc tận trung!
Dịch.
Quảng Tây giải khắp mười ba huyện,
Mười tám nhà lao đã ở qua;
Phạm tội gì đây ? Ta thử hỏi,
Tội trung với nước, với dân à ?
Rồi đến những ngày tiết trời mưa.
Thanh minh thời tiết vũ phân phân,
Lung lý tù nhân dục đoạn hồn.
Tá vấn tự do hà xứ hữu,
Vệ binh dao chỉ biện công môn.
Dịch.
Thanh minh lất phất mưa phùn
Tù nhân nghe thấm nỗi buồn xót xa
Tự do, thử hỏi đâu là?
Lính canh trỏ lối thẳng ra công đường
Bài này được viết lại trên một bài khác của Đỗ Mục
Thanh Minh thời tiết vũ phân phân
Lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn
Tá vấn tửu giai hà xứ hữu?
Mục đồng dao chỉ Hạnh hoa thôn
Dịch
Thanh minh lất phất mưa phùn
Khách đi đường thấm nỗi buồn xót xa
Hỏi thăm quán rượu đâu là
Mục đồng chỉ lối Hạnh hoa thôn ngoài
(Những bản dịch không được tốt lắm so với ý chính)
Qua những thứ đói. Nhưng rồi người vua đó vẫn vui vẻ với Mới ra tù tập leo núi
Vân ủng trùng sơn, sơn ủng vân,
Giang tâm như kính tịnh vô trần;
Bồi hồi độc bộ Tây Phong Lĩnh,
Dao vọng Nam thiên, ức cố nhân
Viết thêm về từng thứ một sau.
Hãy xem Shawshank Redemption để hiểu hết tất cả những thứ bên trên. Redemption dịch tiếng anh nghĩa là sự cứu rỗi.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *