Những ngày bão nổi

Hôm nay, một ngày nắng đẹp, sau cơn bão gầm thét hôm qua, trời lại trong xanh và tỏa nắng. Tôi ngồi lại bậu cửa, nhiều điều suy nghĩ vẩn vơ và đích thực. Dĩ nhiên không thể thiếu, không thể thiếu nhạc của dsk, nếu nói theo cách của những người mộ đạo thì, ông cùng nhạc của ông đã giúp tôi lớn lên.
Những ngày qua, bão nổi trong tôi và trong mọi thứ bên cạnh tôi. Tôi nổi nóng, rồi tôi cười nói, tôi im lặng, rồi lại càm ràm. Tôi suy nghĩ rồi bỏ qua, nâng lên rồi lại đặt xuống. Tôi muốn về nhà nhưng lại đi ra chỗ khác, rồi khi trở về chỗ ở tôi vẫn cố gắng thoát ra. Tôi định nói gì đó, rồi lại thôi, tôi định làm gì đó, rồi lại thôi. Và rồi thì, cái quyết định đêm thứ 6 đó đã gần như làm tôi hiểu về các quyết định của người đàn ông. Tôi giải quyết bằng bạo lực như một cách tất yếu, dĩ nhiên em, càm ràm và mắng mỏ, nhưng tôi vẫn không nghĩ ra những cách để hiểu lý do của em hay cách em cố nói tôi hiểu, nhưng suy cho cùng, rồi thì em vẫn nghĩ tốt cho tôi. Tôi nghĩ vậy là đủ. Để rồi ngày thứ 7. Ngày thứ 7 đó, thường, ngày thứ 7 của tôi là một ngày để tinh tế, nhận ra một cái gì đó hoặc để lòng mình một mình với những cảm xúc bản năng của con người. Nhưng đêm qua tôi chọn một bộ phim, đọc một quyển sách, pha một ấm trà rồi kê chân cao nghe tiếng mưa, và thanh thản như một kẻ già gần đất xa trời. Tôi thấy lòng mình lặng thinh và thanh thản. Tôi thấy lòng mình tự do

Hà Nội – 11-4-2021

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *