Vladimir Nabokov

“…chắc chắn mọi người đều biết những dư hương thơm ngát ấy của ngày vẫn lơ lửng, cùng lũ muỗi mắt, quanh hàng giậu nở hoa nào đó hoặc bất chợt bị khách lãng du bước vào và đi xuyên qua, dưới chân đồi, trong chập choạng chiều hè; hơi ấm tơ lông, lũ muỗi ánh vàng.”

Lolita

Vladimir Nabokov

Tự dưng thấy trên phây bạn có bát cháo sườn phố cổ làm anh chợt nhớ đến những ngày lang thang với gái quanh nhà thờ lớn rồi đi dọc theo một con ngõ nhỏ ngoằn ngoèo mà trong Sài Gòn gọi là hẻm, và ngoắt ngoéo mấy vòng giữa một lũ trẻ con ngồi chầu hẫu, cứ nhìn hai đứa cao to và trắng muốt như kiểu không biết bọn này sắp vào khách sạn nào đây, xong đến một chỗ nhếch nhác, hai bên đầy người ngồi chửi bậy, mà nàng thì thào là em nghe bọn bạn bảo bà này bán cháo sườn ngon nhất Hà Nội đấy anh ạ.

Thường anh hay nhìn nàng ái ngại, này em váy ngắn thế kia mà da lại trắng, rồi ngồi xuống mấy cái ghế nhựa xanh đỏ to bằng quyển vở học trò thì bọn xung quanh có mà thi trượt đại học hết.

Thế nhưng nàng vun vén thế nào chẳng biết vẫn ngồi ăn được bình thường dù nàng hay bảo từ bé đến giờ chỉ có anh bảo em ăn cháo được thôi đấy nhé chứ mẹ nói em còn không ăn.

Dịch bệnh làm cho những chuyện đơn giản ấy lại thành ra lãng mạn đến nỗi có khi bây giờ không đeo khẩu trang đi quanh Ao Gươm lại là một sự lãng mạn phi thực nhất.

Anh lại nhớ cái phim gì đó xưa lắm rồi mà trong đấy người ta sống trong một thế giới chỉ toàn robot thay người còn chính con người thì nằm nhà giữa một đống máy móc điều khiển cái robot của mình ấy đi lại sinh sống làm việc và yêu đương.

Nhân loại có thể thoát được trận dịch này nhưng lần sau nữa lần sau nữa thì chưa ai biết sẽ thế nào và biết đâu đến lúc nào đó sẽ có những con robot thay chúng ta đi ăn cháo với nhau ở một góc phố cổ bẩn thỉu đáng yêu nào đó với những con mẹ hắt toẹt cả bát cháo thừa xuống ngay chân khách.

Chỉ hơi băn khoăn là bọn robot có mặc váy không?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *