Thật tiếc

Anh còn loay hoay với bút sách, vẩn vơ bên chiếc ghế mới đóng, em với lấy điếu thuốc, hút một hơi dài, em ngả nghiêng, với lấy quyển sách, nhưng mắt em đưa mắt đi thật xa, mơ màng bên những cây bàng đối diện, mắt buồn không chớp. Bỗng, em hỏi một câu vẩn vơ, dù em biết rõ câu trả lời.

-Anh chấp nhận cuộc sống như này thật sao

-Ý em là sao

-Tại sao anh lại thỏa hiệp với họ, những kẻ ngu ngốc bên ngoài kia, anh chỉ cười mà không nói gì. Tại sao, trước đây anh sẽ càm ràm cả ngày cơ mà

-Anh không thỏa hiệp, em tôi, anh tha thứ cho họ

-Anh bắt đầu giống mấy ông triết gia nói nhảm

-Sau này em sẽ hiểu, mà đó đâu phải nơi cho em, rượu bia thâu đêm cùng ánh đèn chớp nháy.

Em tôi hút một hơi thuốc dài nữa, thả làn khói nhẹ qua tay, khói bay lên không trung, loanh quanh một hồi rồi biến mất, mùi marlboro trắng vẫn nhẹ nhàng nhưng khét cổ như câu trả lời của em

-Ông bà già không hiểu em, gia đình em là một nơi lặng lẽ

Tôi không nói gì sau câu nói đó, với điếu thuốc lá, dù đã bỏ lâu, nhưng trong một vài tình huống, một điếu thuốc sẽ xoa dịu bớt tâm trí mọi người khỏi cái mớ lằng nhằng cuộc đời vẽ ra.

Tôi biết em đã lâu, bố mẹ em như những con thiêu thân, và em cũng vậy. Bố em bán hàng cấm, dựng được một tiệm cầm đồ, giờ chỉ ngồi chỉ tay và đàn em ông làm. Mẹ em là một con nghiện cờ bạc, bà là chủ sòng của một vài khu vực cờ bạc bịp, dù có lằng nhằng lao lý, nhưng cũng không động được đến họ, họ đều có thí mạng dưới họ. Em tôi là học sinh giỏi cấp 2, đến cấp 3, em nhận thấy được sự tẻ nhạt cuộc sống và biết mùi tình ái, lớp 11 bỏ học vì có thai, bố em đánh bạn trai em suýt chết và cấm tiệt 2 đứa đến với nhau. Em đã tìm mọi cách làm đau bản thân, nhưng để rồi, xa ngã vào những ngày hoan lạc, mặc kệ trời đất. Tôi gặp em vào một ngày nắng nhạt, em ngủ bên bốt điện cao thế, áo hai dây xộc xệch, đôi cao gót gãy một bên chân. Tôi gọi em dậy và đưa em đi ăn, em không muốn nói. Rồi đến một ngày nào đó, em tìm thấy tôi trong một pub buồn tênh đêm Hà Nội. Tôi và em ngồi kể nể chuyện đời cùng nhau bên ly abshine bập bùng lửa. Tôi và em rõ nhau từ đêm đó. Đến 5h sáng Hà Nội, tôi đưa em đi một vòng Hồ Gươm, hít mùi khí trời còn thoang thoảng hương hoa cúc, ăn trứng vịt lộn còn nóng hổi, và tôi bảo em,

-Hãy tận hưởng thế giới này như cách thế giới này tận hưởng em.

Em lặng đi không nói. Em tôi không buồn giữa đêm từ lúc đó.

Một ngày, em gọi tôi bảo, anh đón em về được không. Đồng hồ điểm 3h sáng, tôi đi giữa phố Hàng Bông, lòng quay mòng mòng vì em, em tôi sỉn rượu bên gốc cây bàng trước bar. Tôi đưa em về nhà, và em ngủ một mạch đến sáng. Em tỉnh dậy và ngồi lặng im và hút thuốc.

-Em phải về, giờ đã quá trưa, Em đi từ sáng 2 hôm trước. Em về không bố mẹ em đi tìm

-Anh muốn nói với em điều gì đó, nhưng để anh đưa em về.

Tôi dắt xe ra trước cửa, em tôi ngồi lên sau xe. Đầu tựa vai tôi, vẻ mệt mỏi. Tôi để em nghỉ ngơi vì biết em tôi còn choáng váng bởi rượu mạnh và chất kích thích.
Đi nửa đường tôi nói.

-Thật buồn nhỉ

-Buồn việc gì anh

-Em có lẽ sẽ là một người khác

Em tôi không nói. Chúng tôi lặng im suốt con đường về nhà em.
2 ngày nữa là đúng đám giỗ, tôi chở em qua quán ăn đêm, trước tôi với em hay ngồi đó, ăn bát cháo nóng cùng tía tô cho em tan hơi rượu. 2 ngày nữa là giỗ em

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *