Tản văn – Quán trà Đá

" Ta sống là mộng. Hơi em còn phút chốc qua bàn tay
Có những điều thi thoảng như khi bầu trời lơ đễnh cả ngàn mây
Anh yêu em. Khi môi hồng chưa tập đánh
Yêu cả chiều hoa tím mộng mơ. Sao thời giờ vội đập cánh
Mới đấy còn nhớ không? Ta đã qua tuổi trăng tròn
Có những người từ ấu thơ mà đã đi sâu cả tâm hồn "

Điệu nhạc tình vang lên giữa muôn ngàn hạt mưa êm đềm khẽ hát. Mưa phủ lên vai áo, mưa rơi nhẹ vào trái tim, mưa rơi vào kỉ niệm mỗi người.

Ông già bán nước vỗ vào vai áo tôi cười và nói. Giọng cười khà khà lơ đễnh còn thấm vị rượu nồng trong từng hơi thở.Ấy, cứ như Thầy với Mày là tốt đấy, hơn thua chi chuyện thế sự. Bọn nó nhiều tiền thật nhưng bọn nó có biết hưởng thụ đâu.
Giọng cười khà khà lại vang lên giữa khung trời gió lộng, mưa bay. Ông kéo lấy hộp thuốc lào, kều kều cái lõ, vo tròn 1 bi to bằng đầu ngón tay út. Dí cái đóm vừa được ông châm đang nhảy múa những ngọn lửa đỏ trên đầu và kéo lọc xọc, thở ra từng cột khói dài. Ông lặng im nhìn cột khói lộng lẫy trên không trung rồi tan biến vào hư không, ông nhìn rõ từng hàng khói một biến mất. Đôi mắt còn lắm đồi mồi, nhăn nheo với những dấu vết thời gian, khóe mắt sâu, mũi dọc, má hóp, mặt gầy. Ông đã sống một đời quá ư là sống. Những chiến tích của ông như sương sớm in lên gò má, vết chân chim màu nắng vẫn lưa thưa, mái đầu bạc trắng, nước da nhạt màu, nụ cười vẫn giữ dẫu nhăn nheo cuộc sống bao ngày.

-Nhìn mưa thế này chắc phải 3 ngày nữa mới dứt, nước lên qua sông Lô, kiểu này cầu phao sẽ phải rút, phà không dám chạy, Con đọc báo nghe có sạt lở, mấy đứa con Thầy đã về chưa

Tôi hỏi ông.

-Những đứa đó được sống ở giữa núi rừng, được ăn bằng trái cây rừng, được uống bằng nước suối rừng, chúng nó bơi còn hơn cá chạch, chúng nó trèo còn hơn khỉ thì vài trận mưa nhỏ này có là gì với chúng nó. Có cái hồi Tuyên Quang này lụt lội, tao để quên chúng nó ở nóc chạn mà chúng nó còn không sao nữa cơ mà.

Ông trả lời tôi với một giọng lè nhè của rượu nhưng với cả sự trưởng thành và tin tưởng của một người cha. Và không quên tiếng cười Khà Khà

Việc của Thầy với Mày là uống nốt chỗ rượu này này. Xong đát nốt ván cờ này rồi Thầy hát cho mày nghe.

Giọng cười khà khà lại vang lên giữa tiếng mưa lộp bộp. Ván cờ đưa đẩy đẩy đưa. Cuộc sống này thu gọn trong bữa rượu nóng, trong cơn mưa lạnh, trong cõi lòng ấm và trong điệu nhạc vui

Tí tách mơ rơi ngập lối gầy
Về đây ta trọ một đêm nay
Ngày mai rồi sẽ lên đường sớm
Xuôi ngược đường đời tay trắng tay.

Quán vắng tả tơi trong gió cuồng
Lòng sầu nằm đếm tiếng mưa tuôn
Từng cơn gió rít về tê tái
Lệ dạt dào tuôn hận cuộc đời.

Cố lánh xa quên mùi danh lợi
Dừng bước giang hồ trọ tối nay
Nghe như mình nhớ nhớ năm xưa ấy
Đã một lần qua trọ quán này.

Tí tách mưa rơi ngập lối gầy
Về đây ta trọ một đêm nay
Ngày mai rồi sẽ lên đường sớm
Xuôi ngược đường đời tay trắng tay.

Chen đắng để vơi đời giang hồ
Ngày dài đời biết sẽ về đâu?
Ngày sau ta có buồn muôn kiếp
Mong vạn ngày sầu thóang qua mau.
Đẩy đưa đưa đẩy

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *