Trời buông gió, ngàn mây về đây che ngang trời Người chạy trốn, lời ca nhiều lắm những tủi hờn
Gã bước vào quán ăn lập lòe đèn vàng ven đường, trong quán vài thằng nhậu, vãi ả gái xôn xao bên 4 bức vách tường. Đã từ lâu, cái khu ổ chuột trong xóm này là nơi tụ họp của đủ mọi loại người, đủ mọi loại tầng lớp, đủ mọi loại hình xăm trên cơ thể. Thế nhưng, trong quán này tuyệt nhiên không có người nào nghĩ rằng, ngày mai, họ sẽ làm gì mà chỉ nghĩ, đêm mai, mình có còn được ngồi trong quán này nữa không.
Qua tiếng mưa lốp bốp trên mái nhà. Qua tiếng cười cợt, qua tiếng leng keng của vài vỏ bia, qua tiếng tạch tạch của bật lửa, qua tù mù khói thuốc. Gã ngồi xuống bàn trống trải nhất, nằm ngay giữa quán. Miêng ơi ới gọi bà chủ, lấy nốt chỗ đồ ăn cuối cùng còn xót lại trong bếp. Lần nào cũng vậy. Bà chủ quán thấy gã vào là biết đã kém 15 phút nữa là 3 giờ đêm. Và lần nào cũng vậy. Xuất cơm cuối cùng là dành cho gã. Gã cũng đã quen là người cuối cùng của quán và cũng là người khách cuối cùng ra về ở quán. Mọi người khách trong quán cũng đã quen với một gã, lúc nào cũng chỉ ngồi một mình ngay giữa ánh đèn điện treo lủng lẳng, lúc nào cũng bao thăng long vỏ cứng nằm bên trái đĩa cơm. Lúc nào cũng im lặng chẳng nói chẳng rằng trừ tiếng gọi cơm. Lúc nào cũng thế, lúc nào cũng chỉ thế thôi. LIỆU ANH TA CÓ BUỒN KHÔNG
Ngàn mây xám chiều nay về đây treo lững lờ Và tiếng hát về ru mình trong giấc ngủ vừa Rồi từ đó loài sâu nửa đêm quên đi ưu phiền Để người về hát đêm hồng
Kế bên quán ăn là một nhà hàng lớn, một gã siêu vẹo bước vào, nét mặt trầm tư những suy nghĩ, đôi chân lảo đảo, áo quần thẳng tắp, chẳng ngại việc gì cho cả 2. Không còn tiếng cười cợt ở bên cạnh, sự im lặng đến đáng sợ của cái chốn xa hoa đô thành này đã đưa họ đi lâu rồi, họ chẳng để ý đến nữa rồi, họ chẳng còn phấn khởi, phấn khích như những ngày còn thơ. Đâu có còn thơ, họ còn cả một gia đình và đồng nghiệp đang nghĩ về họ, họ còn cả cuộc sống và tiếng gió ở phía trước. Gã vào phòng có mấy nhỏ ngồi xung quanh, rượu mạnh xóc đầu gã quay lòng vòng, gã mỉm cười, ngồi lại chỗ mấy em nhỏ, mặc họ thỏa sức sờ mó, động chạm. Mùi nước hoa và xì gà ám nghẹt mũi, mắt đỏ lòm, lúc nào cũng thế, lúc nào gã cũng cười, lúc nào gã cũng nói. Lúc nào cũng thế, lúc nào cũng chỉ thế thôi. Liệu GÃ CÓ VUI KHÔNG
Ngựa buông vó người đi chùng chân đã bao lần Nửa đêm đó lời ca dạ lan như ngại ngùng Vùng u tồi loài sâu hát lên khúc ca cuối cùng Một đời bỏ ngõ đêm hồng Ngoài trời còn dâng nước lên mắt em
Ơ thế nhưng mà bên cái quán ăn rẻ tiền đó. Họ cười kìa, Họ cười nhiều quá. Nét mặt nhăn lại hàm răng nhô ra, cười cượt với mấy ả điếm xung qua, tiếng vỗ đùi đen đét, tiếng đập bàn rầm rầm làm từng tràng cười với những tiếng vỗ say còn say mùi rượu đẩy ưu phiền vào hư vô. Còn bên này, sau tiếng xa hoa, sau sự vẫy vùng của con người giữa chốn tiền bạc bề thế này. Bước ra cửa, họ không khóc, nhưng họ đi 1 mình, một mình buồn, một mình vui. Không tiếng gái, không mùi xì gà, không quần áo chỉnh tề, không suy nghĩ, không có gì cả.
Vây thế nào là vui giữa cuộc đời này, người đau đầu suy nghĩ sống tròn nhung lụa, người ngả mình bên bàn rượu mời, người ngã vào lòng những túi tiền không đáy của nhân gian HAY những người đạp chân chống 10 lần mưu sinh ngày qua ngày, thiệu rụi tâm hồn và thể xác dưới ánh nắng ngút ngàn của cao nguyên và đô thị, nằm lại bất kì nơi nào họ nhìn thấy, họ cảm thấy ấm, buồn thì khóc, đói thì ăn, vui thì cười. Họ đến với nhau cùng 2 tấm lòng trắng, 2 tâm hồn già cỗi. KIÊU NGẠO họ chọc trời, họ chửi bất kì ai họ ghét, họ quý bất cứ ai người cho họ bữa cơm no 1 lần.
Trong đạo phật có một câu nổi tiếng
- Quay đầu là Bờ
Còn trong kinh thánh cũng có 1 câu nổi tiếng - Cứ đi tiếp sẽ thấy tương lai.
2 Bên bờ sông, biết bên nào vui hơn đây tôi ơi. Tôi còn lạc lối đến bao giờ đây tôi ơi