Tản văn – Khoảng trời dưới mái

Ông với lấy điện thoại, đôi tay run run, đưa cho tôi.

-Chụp cho bố mấy dây thường xuân trước nhà.

Mẹ tôi bước vào với hai chai thuốc trên tay. Kéo cổ ống tay áo đã gầy đi và xanh sao, mạch máu loang lổ những vết kim, vết truyền. Vạch dấu, đường mạch máu nổi gân như những đoạn rễ ăn sâu vào bộ xương mảnh khảnh. Mẹ tôi treo hai chai thuốc lên thành giường. Búng cái dây truyền rồi chọc nhẹ vào đúng chỗ vừa vạch dấu. Mắt mẹ tôi không chớp. Tay bà thoăn thoắt và điệu luyện. Bà đã quá quen với việc đó.

Nhưng ngày đầu tiên nhận tin bố tôi ốm, một cục u chắn ngang thanh khoản, đôi tay bà run run, mắt bà dại đi từng hồi. Mẹ tôi ngồi xụp xuống bàn, hay tay giơ quá đầu, ôm trán, bà ngồi lặng ở đó. Hay mẹ khóc, chắc là không, bà hiền hơn phụ nữ nhưng mạnh mẽ hơn đàn ông.

Đứa em nhỏ tôi chạy vào, với bức hình trái tin đỏ trên tay, xà vào lòng mẹ hỏi.

-Tình yêu là gì, mẹ ơi.

-Tình yêu ư. Nghe như bài nhạc.

Rồi bà dịch giọng, cả nốt thăng và nốt trầm. Bà quay mặt vào cây đàn dương cầm. Bấm từng nốt vang vọng từng khuông nhạc mà không nhìn 2 đứa con một lần. Ru ta ngậm ngùi – Trịnh Công Sơn.

Bố tôi, nhưng ngày đầu ông nằm đây quả là không dễ với ông ấy. Ông cố gắng bước dậy, đi từng bước để phụ mẹ tôi dù chỉ là vài việc nhỏ mà trước đây ông chưa từng làm. Ông cố gắng ép ra từng nụ cười cạnh từng hồi nhăn mặt, chắc có lẽ, ông không muốn mọi người coi ông là một người bệnh trong ngôi nhà này, ngôi nhà một tay ông xây dựng lên, hoặc cũng có thể ông không muốn để vợ mình người đã đi cùng ông cả một đời người đủ thời gian để suy nghĩ về việc ông phải đi một con đường nào đó khác mà bà không đi theo được, ông muốn bà mãi mãi được ngập chìm trong yêu thương những ngày mây đen giăng kín mái nhà tôi.

Đứa em gái nhỏ của tôi, những ngày mây giăng kín đó, nó vẫn chạy loăng quăng bên mẹ và bố, làm cả nhà những tiếng cười với những nét ngây ngô thường ngày. Bố mẹ và tôi đã quyết định không nói với nó, chỉ bảo là bố bị bệnh. Rồi đến nhưng ngày bố tôi không còn đi được nữa thì nó chạy quanh giường, vẽ những tranh phong cảnh đẹp nhất đời ông ấy từng xem, không biết bố tôi bảo nó vẽ hay nó đã tự nhận ra bố thèm bên ngoài thế nào mà vẽ cho bố xem. Cũng đúng thôi, người đã đi khắp cả trái đất này giờ đây phải nằm trong chiếc băng ca được kê đối diện cửa sổ nhà cứ như là sự trói buộc đau đớn của tạo hóa

Khoảng trời dưới mái, khoảng trời của áo tơ và lưỡi hái.

Từng giọt nước mắt lăn dài vào chính tôi.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *