Tản văn – Xe Ôm

Mưa rơi từng cơn heo hút trên con cầu Tân Hà bắc qua sông Lô. Thả từng giọt trầm xuống dòng nước và dòng đời. Phố thị im lìm say giấc ngủ sâu trong tiếng rên kẽ của nhân loại, nhân loại này còn buồn quá.

Cơn mưa ấy là cơn mưa đầu tiên của dòng thu đang trôi lại gần thành phố nhỏ. Reo rắc nỗi tương tư và màu nhớ lên từng mảng rêu phong cổ kính bám kín giữa thành phố. Đèn đường hiu hắt nhìn từng dòng mưa rơi nghiêng. Dưới gầm cầu, 2 nhân mạng đang lảng tránh từng trận mưa trút ngang đời người. Nhưng mà cơn mưa đâu có rứt, cơn mưa trong lòng này mới là con mưa lớn nhất. Cứ rả rích rả rích mãi không thôi, mãi không ngớt, cứ đè từng hạt xuống trái tim và trực chờ 1 ngày trút xuống một trận thật lớn để thoải mái mà rằng xéo, giày vò tâm trí này.

-Em sắp phải đi Úc. Gia đình đã làm thủ tục.

Tiếc mưa, tiếng gió kéo kèn kẹt khung cửa lòng. Khói thuốc bay ngang chân mày cô gái, phả vào từng tiếng nghẹn ngào cô vừa nói ra.


Cũng là một đêm trời mưa gió tháng 6. Anh chạy mưa về nhà. Giữa trời gầm thét những cơn dận dữ. Bỗng chân phanh ấn mạnh, tay phanh bóp hết sức, bánh xe kéo một vệt dài trên con đường tanh tách từng hạt bóng nước. Một cô gái ngất giữa trời mưa, máu từ 2 chân quên với nước mưa hồng nhạt.

-Này cô.

Anh lay mạnh người cô gái lạ, và kêu từng tiếng lớn. Dòng mưa chảy dài trên khóe mũi, trời mưa hừng hực nuốt lấy cô bé nhỏ. Sau một hồi do dự, anh bế xốc cô gái lên xe, đặt cô ngồi thẳng, anh cời chiếc áo của mình ra rồi buộc ngang người cô gái cột chặt vào anh. Quay đầu xe về bệnh viện Bạch Mai.

-Địt mẹ, thằng khốn đó lại đánh con bé, nó sắp sinh rồi còn để con bé như vậy.

Và cái thằng khốn cả bệnh viện đang nói đến đó họ đang nghĩ là anh này. Từ lúc chiếc băng ca trở cô vào phòng cấp cứu đến bây giờ, đã không ngừng nghỉ những tiếng chế nhạo, những cái nhìn khinh ghét cho người đàn ông vừa đưa một người đàn bà đang mang thai đến đây, thân thể bầm dập những vết bạo hành. gần 12 tiếng ngủ gục trên ghế chờ bệnh viện. Gần 12 tiếng suy nghĩ mãi không thôi ” địt mẹ, đang yên đang lành phải đi lo cho một con đĩ “, gần 12 tiếng kim đồng hồ vang lên nhưng lời thê thảm. Bác sĩ kéo cửa phòng cấp cứu, hỏi ai là người nhà bệnh nhân.

Tôi, tôi là chồng cô bé

Anh ấp úng vang lên vài tiếng khi bác sĩ hỏi. Khung trời sôi động hẳn lên rồi lặng dần đi sau câu nói đó.

Đứa bé mất rồi, cô gái thì may mắn còn sống, mất máu quá nhiều, cô ấy cần được dưỡng sức dài. Anh đi theo tôi để nộp viện phí.
Và không quên tiếng cuối cùng

– Lần sau đừng có đánh con bé, tội nghiệp.

Đi theo bác sĩ đến quầy thanh toán. Anh dốc hết số tiền ít ỏi gần 1 tháng chạy xe ôm của mình, chưa đầy 1/2 tiền cọc viện phí. Không còn ai để cầu cạnh, không còn ai để vay. Nhìn dáng bộ ngập ngùng, nữ nhân viên y tế đứng đó hỏi.

-Thế có cần về để vay mượn thêm không.

Làm gì còn ai mà vay mượn. Anh vốn là một đứa trẻ mồ côi từ nhỏ. Lớn lên trong cô nhi viện, cái nơi mà anh không nhìn được một nét tình cảm nào hiện trên mặt của từng người. Bữa đói, bữa no mãi mới đủ tích góp mua cho được cái xe. Giờ đây vì cái đứa nào đó anh gặp giữa đường mà tiền viện phí bằng 3 lần tiền mua chiếc xe mới cóng cùng nhãn hiệu của anh. Làm gì còn ai mà vay mượn. Ngập ngừng rồi đáp.

-Thế chị cho em xin ít phút để em về vay mượn tạm

-Nhưng nhớ về sau đừng đánh con bé

Vẫn lời nói mà chua xót lòng đó. Anh cũng chửi đứa nào đánh con bé từ nãy đến giờ. Từ hơn 10 tiếng trước khi anh nhìn rõ cô mà không qua màn mưa trắng xóa.

Mấy gã xe ôm hay đứng cùng anh thì cũng hỏi thăm, nhưng mà hôm nay đến, đâu có ai cho anh vay lấy 1 đồng. Cũng đúng thôi, cái thằng ngủ trên tầng 12 của chung cư hay nóc kí túc xá như nó thì đâu có gì mà đảm bảo để cho nó vay. Chẳng vay mượn được đồng nào. Đã thế gã còn chẳng kiếm thêm được quốc nào cho cái bụng gã mấy ngày tiếp theo. Mỗi lần đi qua bàn thanh toán là gã lại cúi rụp người mà đi. Hy vọng không phải rơi vào ánh mắt của người thu tiền.

-Hồi đó em có tất cả, ngoại trừ chính em. Bây giờ em mất tất cả, ngoại trừ chính em

Cô nói sau một hàng nước mắt dài.

Ôi cái số phận con người, trò chơi tạo hóa luôn để chúng ta lựa chọn. Lựa chọn tới, lựa chọn lui rồi, một ngày ta lựa chọn lầm. Thế mà cũng đâu có dứt, cuộc sống vẫn bắt ta phải lựa chọn, giờ đây, cô lại phải lựa chọn, chọn đi xa cái mảnh đất này hay ở lại đây với người đã từng giữ lại cho cô chút niềm tin vào cuộc sống. Chọn lấy một cuộc sống vô ưu hay một cuộc sống bôn ba bên người. Chọn gia đình đầm ấm hay chọn tình cảm tràn đầy….????

Khói thuốc lại băng ngang chân mày cô vào rơi vào nỗi lòng từng người. Điếu thuốc cuối, cô chia với anh, nỗi lòng cuối, cô chia với anh, ngày cuối, cô chia với anh, giọt nước mắt cuối, cô chia với anh. Bàn tay cuối, cô chia với anh. Cơn mưa cuối, xin đi cùng anh

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *