Nhàn rỗi

Biết, biết để làm gì chứ, việc đó chẳng có ý nghĩa gì, họ chẳng quan tâm đâu, vì có quan tâm thì họ chẳng để mọi chuyện xảy ra như vậy, họ muốn biết để thỏa mãn trí tò mò của họ thôi. Họ sẽ cười cợt, thương cảm, cạnh khóe hay chẳng nói gì nữa cũng chỉ là sự trả giá cho trí tò mò của họ. Họ muốn biết để giải đáp thứ mà họ không hiểu, con người là vậy, họ đi tìm lời giải đáp cho mọi thứ để họ chắc chắn rằng nó chẳng giúp ích được gì cho họ cả.
Tôi nói, thuốc thả một khói dài xuống ống tay áo, ông bạn ngồi bên cũng vậy sau khi ông ấy hỏi có muốn biết tại sao lại vậy không. Có lẽ ông đã quá mệt mỏi với những lời giải thích, những câu hỏi tại sao, những kẻ thọc mạch vào chỗ mà đáng ra chẳng nên thọc mạch vào làm gì, quá nhiều người muốn nói như người lớn để rồi họ cư xử như những bọn nhóc. Họ khóc lóc, yếu đuối và tiêu cực hoặc thậm chí tệ hơn là con nhắc lại về những ký ức đáng quên của người kia nữa. Có lẽ họ chỉ nhớ về những ký ức đáng quên của người khác, họ chẳng bao giờ nhớ thứ đáng nhớ, rằng người kia đã cười thế nào, đã vui ra sao, họ thích làm gì nhất, họ chỉ nhớ có lần người kia đã nát rượu và đi khắp nơi, họ chỉ nhớ có lần người kia đã đập phá mọi thứ trong phòng, họ chỉ nhớ những ngày thở than của người kia với họ và họ cho rằng họ đã xâu sắc lắm.
Nhưng điều ấy không phải là điều tồi tệ nhất mà họ có thể gây ra. Một người đàn ông biết suy nghĩ sau những kinh nghiệm nhỏ nhoi có thể học được một bài học là hãy để việc đó yên. Những vấn đề tồi tệ nhất của tôi lúc đó không phải do tôi gây ra. Tôi đang chạy đua với thời gian, tôi đã ra lệnh rằng không ai được làm phiền. Có lẽ lúc bấy giờ là sau buổi tối và tôi đang nghĩ khi đôi mắt nhắm lại, rằng dòng suy nghĩ của mình không nên bị phân tán bởi mọi thứ xung quanh. Dù thế nào thì tôi cũng không muốn rời khỏi ghế của mình, đúng lúc ấy thì một người khách lỡ đễnh bước vào cửa nhà, vuốt ve con mèo của tôi và tôi bị buộc phải bật ra khỏi ghế, trong chốc lát không rõ mình vừa bị bắn hay bị thuốc nổ nổ tung. Trong lúc yếu ớt tôi nghĩ rằng nếu mình đã khiên quyết không để ý đến họ thì họ sẽ mệt và để tôi được yên. Nhưng đó không phải cách làm việc của họ, họ cứ hỏi tôi 2 phút một lần, rằng, rằng, rằng,…. Tôi biết phải đối diện với việc đó sau những sự liên mồm, tôi bực bội trả lời lại với giọng lịch sự hết mức có thể.

Tôi cảm ơn. Hôm nay là một ngày mệt mỏi, anh biết đó, mệt mỏi, mọi cử động làm tôi mệt mỏi, anh có thể ngồi đó, trong tủ có bia hoặc nếu anh muốn uống trà thì xem ra phải đun nước mới. Ồ, con mèo nhà tôi vẫn vậy. Sao, tôi đã bỏ qua sự việc đó ư, cảm ơn anh đã mang đến những tin xấu, nếu là một người tích cực tôi sẽ vui vì mình nhận được tin xấu trong cùng một ngày chứ không phải dải rác trong tuần hoặc thậm chí là cả một tháng, một năm sau. Và còn thật mừng hơn khi anh là người mang lại nó, có nghĩa là sau này tôi chỉ không cần gặp anh là được. Bạn tôi, hãy bỏ qua những câu đùa vô hại và vô duyên đó, có đá trong tủ lạnh ở ngăn trên và tôi dám chắc anh nên đặt con mèo lại vị trí cũ, mèo là một sinh vật nguy hiểm, như con gái vậy, ta không thể nào biết khi nào nó sẽ nũng nịu trên đùi ta hay khi nào nó cào cấu ta chỉ để khoe cái móng nhỏ xíu của nó. Nhiều con mèo ăn và ngủ cả ngày cạnh ta, tôi coi vậy là tốt hơn dù đôi lúc tôi cũng bực mình vì nó chẳng làm gì ngoài những việc nó làm hàng ngày, nhưng khi một con mèo năng động mang đến cho tôi một con chuột hay một chiếc đầu cá và giấu dưới gầm giường như món quà sinh nhật bí ẩn thì tôi lại chắc chắn mèo nên ăn và ngủ cả ngày và làm những việc lặp lại thì hơn, nếu có thêm một hành động nào khác, xin hãy chải chuốt thêm bộ lông đó. Vâng, vâng, thật bất nhã khi nói về các quý cô như vậy, nhưng mới gần đây thôi, một quý cô đến nhờ tôi tư vấn cho hoàn cảnh của gia đình, rằng cô làm mọi thứ trong ngôi nhà bé nhỏ đáng yêu đó, thậm chí còn không thể tìm thấy một vệt dầu rán quá lửa trong chiếc xoong sạch cóng, rằng tình yêu đã trượt từ phòng khách vào đến tận trong bếp. Dĩ nhiên, nếu quý cô ấy ngu ngốc đến mức cưới một con lợn thì tôi nghi cô ấy sẽ phải dành cả đời để chuẩn bị thức ăn cho nó thôi. Vậy thì giả sử như chồng cô ta không phải là lợn đi thì quý cô đó đang quá khiêm nhường. Nếu tôi có thể nói vậy mà không làm anh hay cô ấy lầm tưởng là lời khen, ngay cả bên bàn ăn tối cô ấy cũng quan trọng hơn món thịt lợn đó chứ, tôi khuyên cô ấy rằng hãy can đảm lên, rằng cô ấy quyến rũ hơn nước xốt cà chua hay mềm hơn bất kì cọng rau nào ấy chứ. Sẽ có lúc chồng cô còn không phân biệt nổi đang ăn thịt bò hay thịt lợn nếu có cô xinh đẹp ở bên. Chúng tôi không phải các thầy tu và cũng chẳng là các nhà ẩm thực. Một bữa tối bình thường hoặc thậm chí không được ngon lắm nhưng mà có cô trong hình dáng xinh đẹp nhất của mình ngồi bên, cười nói và thông thái sẽ còn tốt hơn gấp vạn lần một bữa tối tuyệt hảo nhưng cô mệt mỏi bơ phờ và cáu gắt. Bữa tối tuyệt hảo, những người đầu bếp sẽ làm tốt điều đó, chúng tôi cần một người vợ, một người bạn và một người đồng chí chứ không phải một đầu bếp và bảo mẫu giá rẻ. Cô ấy gật đầu, ra về nhẹ nhàng và cười lên trên môi.
Người hành khách lỗ mãng đó gật gù và tìm cách phản đối lại những gì tôi nói, tay giật thêm một lon bia mới với vẻ bực tức hết sức, những người hành khách ngẫu nhiên luôn mang đến cho ta một tin xấu và làm ta điên đầu khi phản đối lại tư tưởng của người họ muốn đến an ủi. Họ không thể hiểu được rằng việc khôn ngoan trong hoàn cảnh đó là nói chủ đề khác, và chuyện khôn ngoan nhất là hãy để người chủ nhà đáng thương đó được yên. Họ hình như không bao giờ biết ra về và sự mệt mỏi của người chủ nhà cho dù tôi đã treo đồng hồ ở vị trí dễ nhìn nhất, thậm chí còn tận 3 chiếc trong phòng, không buồn tính đến điện thoại. Thời gian vào những thời điểm ta mệt mỏi dường như dài hơn và tiếp những vị khách vô vị còn vô tận hơn nữa, đã có lần tôi nhìn đồng hồ mà nghĩ nó đã hỏng mất, 3 cái cùng hỏng một lúc, có thể lắm chứ, trên thế giới này có thiếu sự trùng hợp đâu.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *