Lại bàn Sử Xưa

Những ngày nhàn rỗi, lật lại sử sách, bồi đắp trí tuệ, nhìn về ngàn năm mà luận mây bàn gió, biên đôi dòng ngẫm nghĩ, trước để nói chuyện giải khuây,Sau để nêu quan điểm, cốt cho mọi người cùng nhau mà ngẫm nghĩ
Nói chuyện trước sau thì chúa giỏi không cần thực sự giỏi nhiều chuyện. Hàn Phi Tử – Thuyết Pháp Trị cũng nói rõ, cái quyền của chúa là thưởng và phạt, chúa luận chuyện thưởng mà nâng đỡ người dưới, luận nghĩa phạt mà tước bớt quyền hành. Chúa là cái hồn của vận nước, văn là chân, võ là tay, tay yếu chân cứng thì vô dụng, chân cứng tay yếu làm gì cũng khó. Vậy nên chúa giỏi, giỏi nhất ở nhìn người và dùng người. Võ Văn càng giỏi, Trí lớn càng chắc, sự nghiệp càng to.
Điều ấy là thật. Trong cái đất nước này, không thiếu người có trí lớn, muốn chém cá kình, muốn đạp sóng dữ. Huyết quản dân Việt Nam vốn không cam đời nô lệ, vốn chẳng ưng việc quản thúc. Nhưng đa số trí lớn ít thành, sự nghiệp bế tắc, là do đâu.
Do ít đọc, và coi thường sử. Sử xưa có chép, thiên lý tuần hoàn, sinh diệt cũng tuần hoàn, kẻ trí theo trời, sự thành theo đạo.
Vận lớn thành hay không là do kẻ trí biết nương mình theo đạo không. Mà để nương mình cần có vây, có cánh, vây lặn trong nước, cánh bay lên cao. Vây là võ, cánh là văn. Kẻ có trí lớn thường coi mình là nhất, một người địch vạn, chung quy lại cũng hạng xương khô trong mả, gỗ mục trong cây, trái gió trở trời, đất dữ sấm mạnh, ắp tàn.
Lưu Bị ngàn binh, Quan Vũ, Vân Trường, Tử Long ngàn trận thắng một, nhưng vẫn bơi lội được trong loạn thế, sau có Khổng Minh về mà bay lên cao. Lê Lợi 18 người, lương ít đá nhiều, ngựa xe lất phất, sinh tồn cố thủ 2 năm. Sau khi Nguyễn Trãi, Nguyễn Biểu làm tay, Đinh Lễ, Lê Lai phù tá, thắng lợi vô số. Bình ngô đại cáo trước giờ còn ghi
“…Trận Bồ Đằng sấm vang chớp giật,
Miền Trà Lân trúc chẻ tro bay..”
Lê Lợi vốn là võ tướng, tuy mưu lược cũng nhiều, nhưng khó tránh võ biền cục cằn, đầu tiên đánh đâu thua đó. Tuy binh ít lương khan, thua trận không phải điều khó hiểu, nhưng quyết trí không hàng giặc Minh, ôm mộng lớn gần ngàn ngày, cũng chẳng việc dễ dàng, sau khi Nguyễn Trãi về như Bàng Thống, Khổng Minh. Đến đâu thu đó, gió lớn diều to. Đại sự thuận thiên, cực bĩ hóa lành, đều chẳng là do có người tài phụ giúp hay sao.
Chẳng phải trước giờ vẫn thế hay sao. Chủ có Chí, Võ có Dũng, Văn có Mưu đại sự ắp sẽ thành. Thành bại vốn không phải do hoàn cảnh, thành bại tại nhân, thế sự tại thiên, thiên sự tại Đạo. Thuận thiên, vừa nhân, ứng địa có chi sợ chí tan nghiệp nát, có chi sợ danh hư thân nhục.
Bác Hồ cũng vậy. Tay trái có Bác Thắng, bên phải có bác Giáp. Long Phụng cùng đàn. Đưa 1 dân tộc hơn 85% không biết chữ bắn hạ chim sắt, đục thủng hổ thiếc, vạn phúc quy về Lãnh Tụ, thì công lớn chẳng luận việc 2 bác hay sao.
Dĩ nhiên, cả văn cả võ, thiếu 1 là không đủ. Mà mỗi cái có 1 không đủ, luận công minh bạch thì chia đều toàn dân, ai có sức góp sức, ai có trí góp trí, không sức, không trí thì góp lòng, chung quy đều công trạng bằng nhau, sâu mọt đục gỗ, cây nào cũng thủng, diệt sâu trừ hại, diệt từ thân đến lá. Vậy nên theo tôi, luận công trạng thì ai cũng có, mỗi người 1 phần.
Mà tiện nói về bác Hồ. Bác vốn không được UNESCO công nhận là danh nhân. Confirm lại sách vở. Nhưng đâu cần gì. Quân tử tiếng tăm vô số, phúc phủ trời cao, trí tràn mặt đất mà phải thu mình cho bọn ngoại bang tâng bốc ghi tên chăng. Con dân Việt Nam, danh nhân ngàn đời, ai ai cũng biết, nhà nhà đều nghe thì cần chi đôi dòng sáo rỗng
Nói luôn con dân Việt Nam, thắng làm vua, đó là điều tất yếu, sử sau được viết lại bởi người thắng, Hồ Quý Ly bại trận, sử sách ghi bán nước cầu an, chung quy cũng một chiều, hậu nhân nghe chuyện không nên trách mắng, trí giả ngẫm nghĩ tự biết đúng sai chỗ nào, kinh nghiệm truyền ngàn đời, thất bại cũng là kinh nghiệm lớn, người sau nghe truyện, tự rút kinh nghiệm. Sao chúng ta lại chê cười, kẻ nực cười chỉ có Hán Nô và Me Tây, nước nhà ngàn năm, hùng cứ một phương, bao đời vẫn giữ, ấy vậy mà quay mồm quở trách, chê nước nhà lạc hậu, khen tây chửi ta, mắng nhà tâng chùa, ghét hoa thích lá. Nhìn qua mấy người đó, chẳng lạ khi cả đời không đọc được quyển lịch vạn liên, sống hoài không giải được bài phương trình bậc 2, thích bỏ học, hay nói hào sảng và tay chân bùn đất, thì dĩ nhiên không động được đến vàng, cũng đúng chứ sao.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *