Khước từ

– Ê ê này, cuối cùng là anh muốn gì đây nhỉ, nhìn xem kìa, mọi việc đã rối tung lên hết, à đâu, làm gì có việc gì, chỉ là anh rối tung lên hết, cuối cùng là để được gì đây anh, hay chỉ là cái ham muốn tầm thường mà anh thường khoác lên mình bộ áo của kẻ nghệ sĩ đó, có lộng lẫy không, cái ảo buồn thỉu đó, vâng, đúng, buồn thỉu, buồn bã và bẩn thỉu, hãy nhún chân lên mà nhìn xem, rời khỏi chiếc áo rộng vành đó, bỏ cái mũ chùm xuống đi. À à, anh tinh mắt lắm đúng không, được, vậy hãy nhắm mắt lại, bỏ qua cái ỹ nghĩ về mấy cái cảm xúc giả tạo đó và nhìn tổng thể xem, sao cơ, không phải giả tạo hả, nói vậy mà nghe được ư, chẳng khác nào kẻ ngoại tình bịp bợm bẩn thỉu giữa anh và cái bản thể của anh cả. Cuối cùng kẻ không thật thà ở đây chỉ có anh thôi. Gì mà lớn lao chứ, anh, anh giúp được ai khi anh không hiểu mình. Anh cố giúp người khác vui lên để anh bỏ mặc anh ư, chẳng thể nào kéo một kẻ lên trời xanh trong khi cái dây ở dưới vực cả. Ừ, quay về chuyện tổng thể, anh nhìn xem. Hãy tự nhìn lấy xem, có khác gì một kẻ trăng hoa tráo trở không anh.

Giữa số 6 ngang xa lộ, ngồi trên băng ghế đá cũ bên phải, cắt sợi thuốc, vấn tờ giấy.

– Ê này này, anh buồn, đó là việc của anh, anh chẳng cần ai bận tâm cả, anh ôm ấp nó, ừ, trăng hoa tráo trở, theo cách em nói, vậy thế nào là trăng hoa, là vui với niềm vui rồi buồn với nỗi buồn hả, bi quan và tuyệt vọng ư, nghệ sĩ ư, hừm, cái danh vọng đó có là gì trong khi ta có cả nuỗi buồn trước mắt, anh tận hiến cho anh, bản thể của anh, con tim anh khước từ tước hiệu đó, anh đâu có nói ra, à, với em, anh nghĩ mình muốn nói với em, anh cần sự âu yếm đó, dù nó tuyệt vọng thôi, chẳng thể nào một vài lời đó giúp anh thoát ra khỏi cả, nhưng em biết không, lúc nào điểm xa nhất của địa ngục cũng là từ thiên đàng, địa ngục sâu nhất cũng có một con thuyền, khi ta không có những thanh âm đó sao ta biết được ta tuyệt vọng đến mức nào, sự trong trẻo đó dường như làm anh buồn hơn, nhưng cũng làm anh tận hưởng hơn, vâng vâng, anh biết, đó là điều bệnh hoạn, cố chấp và bệnh hoạn, nhưng dường như anh chẳng thể nào hoan hỉ, nỗi buồn chẳng thể nào hoan hỉ được với anh nếu không có một vị khách đi cùng đến cửa và bỏ mặc họ ở ngoài. Vâng, phải bỏ mặc họ ở ngoài thôi, nếu không vậy thì còn gì thú vị nữa, nỗi buồn là kẻ cục cằn khó tính, nếu để cửa họ sẽ ngại ngần mà chẳng thể nào ra nổi, em đâu biết. em đâu biết đâu, đã quá lâu cho sự tuyệt vọng.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *