Không đặt tên

Tự nhiên nhìn nó lại thấy buồn buồn vì nhận ra là lâu lắm rồi cũng đã có thời từng mê mẩn những thứ đại loại thế này, thậm chí còn tháng nào cũng mua một cuốn tạp chí Nhà Đẹp.
Và cũng có lúc thầy làm được một cái góc gần như giống hệt thế này, đẹp hơn là đằng khác, với một khu vườn đầy hoa, thảm cỏ trước nhà, mười giờ khoe sắc, lộc vừng thả xác pháo mỗi sáng, một giàn lan tuyệt đẹp, một tủ sách mấy ngàn cuốn, thậm chí vài con chim biết hót, nhớ nhất là con cu gáy, ngủ trưa trên cái ghế này với tiếng gáy của nó thật là dễ chịu.
Nhưng cuộc sống không giống cuộc đời. Chim ỉa suốt ngày, tuần nào cũng phải cho chúng tắm, nắng thì phải cất lồng vào, đêm thì phải che màn, đi đâu xa vài hôm là chúng lăn ra chết. Các tấm nệm trắng phải giặt suốt và thay vỏ cái nệm ghế tròn rất mệt, phải kéo khóa ra rồi đem giặt xong lồng vào. Cỏ thì mọc tùm lum và rất bẩn. Hoa thật thì héo ngay, mà hoa giả thì bụi, sách vở đa phần nhảm nhí càng đọc càng ngu,… Thuê người làm thì mỗi ngày mất béng 2h phải ở cùng một đứa văn hóa hai bằng lớp 4. Mà kiếm gái về ở cùng thì ngoài chuyện fukcing ra cũng không biết phải làm gì với gái. Với cả đặc tính của gái là con nào cũng khỏe cãi và nói còn nhiều hơn cả chim, còn gì là bình yên nữa.
Nói chung hơi giống truyện Cây Phúc bồn tử của Chekhov: Một ông nọ cả đời chỉ mơ có một trang viên với cây phúc bồn tử, rồi khi kiếm đủ tiền thì nghỉ việc luôn và mua ngay một nơi như vậy, rồi sáng ra cố sống cố chết mà nuốt những trái phúc bồn tử chua loét.
Tuy nhiên khác ông ấy ở chỗ thầy không thích ăn đồ chua.
Thế là đến một hôm đem cho hết, cả ghế mây, cả chim, cả hoa, cả sách, và tự dưng thấy sung sướng kỳ lạ vì không phải lo cho chím ăn, cho chim tắm, tưới hoa, nhổ cỏ, giặt giũ các cái nữa. Tự dưng thấy mình là mình chứ không thấy chính mình là một người khác nữa.
Thấy cái duy nhất con người cần đến là một gốc bồ đề.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *