Lại nói về chơi cờ

Có một người tôi gọi là thầy. Ông thường uống rượu đến quá nửa đêm rồi bắt đầu rủ các cháu chơi cờ. Thằng nào đánh nhanh quá, ông không kịp nhìn đánh con gì thì ông chửi, thằng nào nghĩ mãi không chịu đánh, rượu ngấm vào chân, vào tay mà không được làm gì ông cũng chửi. Thành ra cứ thằng nào đánh cờ với ông là bị ông chửi. Mỗi lần chửi xong ông lại nâng ly quá mày, dí cái chén bố vào mặt mấy thằng cháu đòi uống.
Mà rượu không phải rượu nhẹ. Đất Tuyên Quang có một loại rượu mà mấy ông văn sĩ xưa trèo đồi leo núi lên bắt vợ thường ví von.
Mùi rượu như mùi gái quê.
Chưa uống mà ngửi đã phê quên về
Mà kiểu uống rượu ở đây cũng khác với uống rượu chỗ khác, nếu xét như anh hùng thì mời chén nào hết chén đấy. Còn ở đây. Nếu bạn đủ anh hùng thì sẽ hiểu câu ” Anh hùng thì chết sớm”. Rượu đây rượu ngâm, có hạ thổ, ngửi đầu thì ngọt, uống vào thì thơm, 3 chén còn cười đùa, đến chén thứ 6 thì bắt đầu thấy nâng nâng, thở ra mùi ngô non, càng vậy càng hăng, nhưng quá chén thứ 10 thì đường về muôn lối. Mà không có đồ nhắm, không có đồ hãm, chỉ có rượu và trà đá, đôi khi có thêm nhạc Chế Linh và Duy Khánh, không có gì khác ngoài rượu và trà đá ( vì nhà thầy bán trà đá ). Thành ra thằng nào không ăn no, ra quán trà đá ngồi thì thường sẽ dừng ơ chén thứ 7 mà chân không về nổi.
Mà thôi lười viết. 1 đứa bị mấy ông già ngồi quán thầy mà chưa bao giờ quay lại tiếp =((

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *