Tuổi

Tuổi này là độ tuổi mà cơ thể và tâm sinh lý nó không còn non tơ và hồn nhiên như mấy anh teen mới dậy thì, nhưng cũng không quá trải đời như mấy bác xe ôm có vầng trán đầy nếp nhăn, da đen màu bánh gai gác bếp quá lửa 3 tháng trời, mắt xa xăm, kéo xoạch xoạch bi thuốc lào, phả dài dưới tán cây

Tuổi này là cái tuổi mà chưa phải chín, cũng chẳng phải tám, có thể là bảy hoặc bảy phảy năm, theo hệ 100, ngoảnh lại thì thấy đường mình đi dài thoòng, nhìn ra trước thì còn dài hơn, lê thê nửa đen nửa sáng, nửa kín nửa hở,…

Tuổi này là cái tuổi không quá nhiều cũng chẳng có ít, nhưng dường như cả niềm đau và hạnh phúc, in chặt thớ thịt, đôi lúc nhớ lại thì bật cười, lắm lúc lại buồn buồn, tủi tủi, lắm lúc lại muốn gọi tất cả lũ bạn, nhậu một bữa quên trời lỡ đất, nhiều khi thì lại lủi thủi một mình, mặt đần thối như đêm 30 mèo tha mất con gà cúng, hay tối thứ 7 ở nhà chờ crush đi chơi về

Nhìn lại những năm đã qua, điều hoành tráng nhất tôi từng làm là bỏ nhà đi giữa đêm, một ngày trời mưa tầm tã, không ai biết và về trong một ngày nắng to, đủ can đảm nói với bố mẹ là con đã biết cần làm gì. Điều thất bại đáng tự hào nhất là dừng lại với một vài người con gái, và giờ họ giàu

Có dân chơi nào đó từng phán: ” Lúc bạn ra quyết định thì số phận bắt đầu được tạo lập”. Nói chơi chơi mà cũng đúng. Bắt đầu tập tành lắng nghe, thấu hiểu đã giúp tôi học được nhiều thứ, cho tôi cũng rất nhiều thứ và lấy đi của tôi… cũng không ít thứ.

Cứ cuốn theo cuộc chơi đầy ham thích, tôi dần dần thay đổi vị thế bản thân mình, cũng như vô tình thay đổi toàn bộ các mối quan hệ xung quanh, tôi tự đánh mất hoặc người ta không muốn chơi với tôi nữa vì có lẽ tôi “không như ngày xưa”. Riết rồi tôi cũng quen. May mà ngoài cho tôi cái tính lạc quan ra, trời còn cho tôi cái tính kể nể. Dù là bất kì ai, khi đã đoạn tuyệt đều có đôi dòng lưu lại, dù ít dù nhiều, lâu lâu mở ra xem, thấy nửa buồn nửa vui.

Hồi trước nghe câu “Thương trường là chiến trường” tôi cười khểnh kiểu Châu Kiệt Luân và bỏ ngoài tai điều đó.

Ở tuổi này, trải nghiệm sâu hơn một tí tôi lại thấy nhiều cái hay. Không phải ai cũng nhìn thấy vấn đề theo đúng bản chất của nó. Cũng không ít khi bản chất của vấn đề không ở chỗ mình đang nhìn. Không phải bạn cứ nghĩ mình đang đối xử tốt với người ta thì người ta sẽ có cảm giác tương tự.

Đặc tính cố hữu của con người thường là không hiểu rõ bản thân mình nhưng lại thường hiểu rất rõ về người khác, họ có thể nhìn xuyên thấu, phân tích, phán đoán và rút ra kết luận và có kết quả một cách chính xác về số phận của cuộc đời bạn. Bỏ mặc bạn với sự đau lòng. Họ có thể là chính bạn hoặc bất kì ai, người xa lạ, người thân, nhân viên, đồng nghiệp…

May mắn một điều, từ nhỏ đến giờ tôi luôn là người chủ động và luôn biết mình cần phải làm gì trong mọi tình huống. Và đã quá quen với những chuyện li biệt, hợp tan nên ở tuổi này này tôi thấy mình cứng cáp hơn hẳn. Không như hồi 2014 ưu tư hút hít như mấy thằng hâm.

Tôi học được điều này năm 16 tuổi, không biết là của thánh nào nói, nhưng tôi thấy chuẩn. Đó là: “Tài sản quý nhất của người đàn ông phải nằm ở trong đầu”. Nên từ nhỏ đến giờ tôi chưa bao giờ xem những thứ bên ngoài là tài sản, tôi chỉ thấy quý ở những trải nghiệm, những kiến thức và những kinh nghiệm mà tôi đã nhặt được trong thời gian qua. Để nếu một ngày chuyện tệ hại nhất xảy ra, mất đi toàn bộ những thứ mình đang có, tôi vẫn hiên ngang tiến lên và rực rỡ hơn gấp vạn lần. Câu này có thể được xem là lời tuyên bố hay gì đó đại loại

Đó là trải nghiệm ở tuổi này. Tôi viết lại để năm sau facebook sẽ nhắc lại ngày hôm nay. Một ngày nhuốm tâm trạng trống rỗng, buồn lòng và pha chút bàng hoàng đầy chầt thơ

Tuyên Quang – 2020

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *