Thứ 7

Mọi thứ trôi về cùng cơn mưa, rả rích rả rích mà lạnh thấu tôi đã mấy ngày rồi. Mưa về, như những sợi dây buộc lủng lẳng kí ức, những sợi dây cót đồng hồ. Đúng giờ lại vang lên, kêu réo đủ thứ buồn phiền dài ra, phải vang vọng đủ từng ấy tiếng rồi mới dần im lặng, nhưng không tắt. Đã mấy ngày rồi, tiếng vọng ấy, không tắt.

Mưa về, lạnh buốt trong tôi. Với em, có lẽ nay là một ngày vui vẻ, nhưng với tôi, tuần này chẳng có gì làm tôi cười nổi. Tôi nhận thấy tôi dần xa tôi, tôi nhận thấy tôi dần xa mọi người, nhưng sự hiển nhiên như trí tuệ, tôi đã dùng để cùng với lòng tham lam, mà làm lụng mà vất vả. Chúng ta, những con thiêu thân ngàn năm, đã lao đầu vào thứ gọi là cuộc sống, để rồi chết, lúc 20 và đến 70 tuổi, chúng ta mới được chôn, tôi nhận ra rằng, cả tôi cũng thế. Chết lúc 20 và 70 tuổi mới đem đi chôn, thật buồn. Thế hệ này đã chiếm lấy tôi, như một sự hiển nhiên hằng cửu, những kẻ lạc loài, sinh lầm thế kỉ.

Tôi ngồi nhìn chiếc cây chuyển từ vàng sang sanh, rồi lại vàng. Tôi nhìn trời mây, chuyển từ mưa sang tạnh, rồi lại mưa. Tôi ngồi nhìn tôi chuyển từ say sang tỉnh, rồi lại say. Cơn say đưa tôi vào sự nhẹ nhàng, cơn say đưa tôi tìm ra tôi, dù một thoáng, như chiếc bóng, đi theo tôi hằng cửu, trước đây, tôi tưởng rằng, chúng ta chính là chúng ta, giờ đây tôi biết, chúng ta là một phần của thế giới, của sự vận động và điều tuần hoàn. Của thế giới, của nhân loại, người chết ở trong đó và kẻ chết sẽ thoát ra, dù gì chúng ta cũng chết, dù gì, chúng ta, cũng chết.

Em tôi, một cơn say, em bảo về sự trải nghiệm, và điều khuyên nhủ. Tôi biết, mang tiếng là một người lắm lời, tôi biết về việc đó, sự chủ quan của chúng ta vô tình đưa mọi sự về cõi tắc. Họ không nghe ta cũng sai và họ nghe ta còn sai hơn nữa, nhưng đau buồn thay, chính sự chủ quan đã điều khiển chúng ta, sự nhận định nhất thời ấy vô tình áp đặt lên người khác, áp đặt lên sự sống một áp lực vô hình, với sự trung bình trung như nhà và xe, làm chúng ta mải miết mãi với sự áp lực vô hình chung nhu nhà và xe. Kẻ thua cuộc mãi là kẻ lạc loài, kẻ thoát ra cũng chẳng khá hơn kẻ lạc loài. Kẻ chết là kẻ vui vẻ ( nhưng bất hiếu ). Cuộc sống kim tiền, đã đẩy chúng ta, đến những đấu trường

Thương em, thương tôi.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *