Suy nghĩ vẩn vơ của kẻ nhàn dỗi 1

Bàn về buồn tôi có cả tỉ ngôn ngữ để miêu tả. Từ nông đến sâu, từ thơ đến nhạc. Ai đọc nhiều thứ tôi viết từ lâu thì có vài kẻ đã bỏ theo dõi, cũng có vài người chìm đắm trong nỗi buồn vẩn vơ đó, nhưng điều tệ hại nhất, một hệ quả kéo theo mà thật lòng tôi không muốn, là nhiều khi họ quá hình tượng hóa nỗi buồn. Đến mức học theo và coi nó là sự thượng đẳng mù quáng.

Tôi chuyển tus của tôi từ công khai sang bạn bè, từ bạn bè sang hạn chế, tôi không thích trả lời comment của mọi người, tôi đăng vào lúc nửa đêm và ẩn đi lúc nào đó, không phải vì không muốn một danh lợi phù dung dù có thật đôi lần tôi nghĩ tới tận đâu đâu nào đó, mà để hạn chế những người quá chìm đắm vào sự buồn mà vài dòng vớ vẩn trên mạng tạo ra. Một cách nào đó, tôi coi nỗi buồn là điều hủy diệt tâm hồn, hoặc có chăng, họ bám víu vào sự buồn đó để chẳng phát triển nữa, có thể họ phát triển theo kiểu buồn, buồn hơn, nhưng điều đó đương nhiên chẳng đáng lợi gì.

Thật ra tôi không quá cưng chiều nỗi buồn đến thế, anh Khoa bảo tôi không nên buồn nữa, anh Quang đi cùng lòng tôi, Ai Đó bảo tôi hãy vui, C nhắn nhủ đừng dại dột. Nhưng mà thực sự tôi không quá cưng chiều nỗi buồn đến vậy, hay chăng, một cách nào đấy, tôi có thể kiểm soát được nó, không dễ như hít thở cũng không khó như hít thở, tôi buồn khi nào tôi muốn, tôi vui khi nào tôi muốn, vậy thôi.

Định kiến đưa những con người vào sự tận cùng của cõi tắc, một kẻ lông bông không chắc 10 năm sau họ vẫn vậy, một kẻ xa hoa không chắc họ sống vui, một người đa tình không có nghĩa họ sẽ ngoại tình. Nhưng định kiến chùm lên họ những sự phán xét không trung thực, để họ bị cô lập, đáng thương và trơ trọi lại trong sự tắc của chính mình và do chính những người gần họ tạo ra. Sự thật là một người mẹ chẳng bao giờ tin con gái làm được thứ to lớn như phim hoặc truyện, một người bố chẳng thể nói được câu ” Tôi biết nó có thể làm được mà” với con trai mình, kể cả một kẻ vỗ ngực tự hào, rằng tôi ổn, có chăng là người vui. Đời sống là một nơi phức tạp, nhưng càng phức tạp hơn khi chính con người sinh ra những định nghĩa lằng nhằng để trói buộc nhau. Làm sự khuân khổ luôn hiện diện trước mắt, như có con voi ở trong phòng, ngay trước mắt, nhưng họ bỏ qua, cho rằng đó là sự trưởng thành.

Đời sống kim tiền đưa con người đến những bến bờ giác ngộ mới, nhưng cũng làm dân tri thức ngu đi vài phần, xướng ca vô loài là câu để chỉ trích những người nghệ sĩ, mà nay họ đã màu nhiệm nó và dùng từ kol, vô tình chung dẫn đến sự chủ quan của cả 2 bên. Một bên fan, sự đè lên đầu quá đáng của người họ mến mộ, đến mức bao biện tất cả mọi thứ một cách ngu dốt, hoặc mất hoàn toàn hình tượng về main của mình. Một bên chủ thể, luôm tưởng như mình chạm đến một mốc mơ hồ nào đó và tự vỗ ngực tự hào, nhưng chẳng bao giờ nhận ra rằng, họ không tạo ra một giá trị thặng dư nào cả. ” Hãy Tha Thứ ” Phật nói vừa đủ, không thừa cũng chẳng thiếu, sự sinh và điều diệt đều phải diễn ra trong đời sống, Đạo luôn ở đó, con người không tạo ra, con người chỉ tìm ra nó.

Bác Triều, một nghệ nhân lui về ở ẩn, từng nói tôi nghe, niềm vui và nỗi buồn tự nó đến với chúng ta, con người chỉ đi tìm thú vui chứ chẳng thể làm chủ được niềm vui. Sống đến giờ thì tôi nghĩ quả là vậy. Khi nhân gieo, tất sẽ phải phát, khi đã phát hiển nhiên là phải diệt. Không một ai thoát được luân hồi. Vậy nên hãy tha thứ, vì suy cho cùng, chúng ta chẳng thể làm gì được ngoài việc tha thứ.

Vậy nên một ngày mưa giăng mắt buồn, hãy tha thứ cho mưa, vậy nên một ngày nắng chen lòng ấm, hãy tha thứ cho nắng, vậy nên một ngày trời rộng thênh thang, hãy tha thứ cho trời, vậy nên một ngày biển động miên man, hãy tha thứ cho biển.

Vì suy cho cùng, chúng ta chẳng có thể làm được gì ngoài sự tha thứ và lòng bao dung.

Chúng ta có thể tức giận với những thứ chưa vừa ý, sự tha thứ chỉ chuyển từ tha thứ cho điều đáng tức giận thành tha thứ cho sự tức giận, chúng ta có thể vui với những thứ nực cười êm dịu, nhưng ngay lúc đó, hãy tha thứ cho niềm vui, vì chúng ta không thể tha thứ cho niềm vui thì sự tha thứ sẽ chuyển sang thời gian. Chẳng cách nào thoát được.

Sự bàng quang không phải một điều đáng hoan nghênh, hãy hoan nghênh sự minh triết.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *