Niềm vui của kẻ bộ hành đó

-Nhìn xem em, từ góc độ này thì cuộc sống thật đơn giản nhỉ.

Chúng tôi đưa nhau về ngồi bên ngôi đền, ngắm chiều nhích từ ngày qua đêm. Chiều chậm rãi chuyển động nhẹ nhàng, rán đỏ khung trời rộng. Tiếng phà, tiếng xà lan vang vọng mãi con sông dài, đôi sẻ non gọi trăng giữa trời, trời chợt thả rơi vài ngôi sao, sáng lên như mắt em. Hai chiếc lá khẽ rơi gần nhau. Tim tôi ửng hồng

-Nhưng em tin được không, từ bãi đá, từ cồn cát này, từ cỏ, từ cây này đã làm cho cuộc sống con người tiến hóa thật nhanh. Họ chặt cây tạo ra nhà, họ hút cát tạo ra bình hoa, họ ngắt cỏ để làm thảm, họ phá đá để làm tường và họ quên mất ngôi nhà thân thương của thiên nhiên.

Anh luôn muốn sống cùng với những thứ mà họ bảo là ảo vọng đó, và, anh cũng trân trọng nó theo cách một người thả nốt mực đầu tiên của mình trên khung vẽ, anh yêu thiên nhiên, anh yêu cỏ cây và những con người. Anh được dạy và cũng nhận ra rằng, con người là thiên nhiên, và thiên nhiên cũng chính là con người. Tất cả được tạo nên bởi những câu chuyện với người đàn ông và cây đại thụ. Cái đẹp chỉ là sự đánh giá phỉnh phờ của mấy ông say sỉn giữa đời. Chúng ta sống cùng thiên nhiên, sống giữa mọi người. Thế nhưng, đôi lúc anh tự hỏi, tại sao, chúng ta, lại xa, xa vời quá.

Anh luôn quên những cách để mình trở nên thật giàu có hoặc điều gì đó tượng tự vậy, những ngày dài thật buồn, lê thê qua những khuông nhạc, anh đã đi lang thang giữa đường, đưa cho những người độc bộ, hành khất chút niềm vui mà anh chẳng thấy xung quanh anh. Đúng không em, con người là những sinh vật ích kỉ. Đúng không em.

Tối qua, anh thấy một người đàn ông dẫn theo một chú bé nhỏ, anh đi cùng họ qua dãy Tràng Tiền, anh về cùng họ cả đoạn Đồng Xuân, anh ngắm cùng họ những mảnh màu Hồ Gươm, và anh lang thang cùng họ trong tâm trí anh. Anh nhận thấy rằng, họ chẳng ngước lên những ngồi nhà đồ sộ, họ chẳng mấy bận tâm những chiếc xe kéo ầm vang con phố, họ chẳng ngắm những cô gái xinh đẹp họ cũng chẳng buồn quan tâm đến việc thế giới này biến đổi ra sao. Họ chỉ cần đủ no cho đứa con họ. Vậy là trôi qua một ngày hạnh phúc.

Trong phút chốc, anh chợt nghĩ về việc, tại sao chúng ta, đang nói chuyện, cùng nhau, lại quan tâm ở tận đâu nào đó. Tại sao chúng ta, ngồi lại đây, cùng nhau, mà mải nghĩ xa vời. Tạo sao chúng ta, đi, cùng nhau, mà tâm trí lại mơ hồ quá. Có chăng, chúng ta đã đối xử thật quá đáng với khoảng cách, với tinh thần, với địa vị, với tiền bạc rồi chăng.

Anh đã từng nghĩ về việc, mình cho họ khi cho người độc bộ đó tiền. Anh cũng từng nghĩ về việc, mình không cho họ cũng không cho những kẻ mộng du đó tiền. Nhưng, nếu ai đã từng thực tâm, cho người bộ hành đó tiền. Bạn sẽ biết, bạn không cho họ cái gì đó, bạn cho chính chúng ta niềm vui.

Niềm vui của kẻ bộ hành đó.

Anh đã đi nhiều nơi, anh gặp nhiều người, anh được nghe câu chuyện của họ. Có người khóc, có người cười, có người đã chẳng còn gì trên nét biểu cảm của họ, ngoài nỗi tuyệt vọng và lòng cô đơn. Anh và họ, những con người xa lạ đó, đã gặp nhau trên một quãng cắt ngang con đường đời, họ mời anh đi một đoạn cùng họ, và anh luôn sẵn lòng cho điều đó. Anh như kẻ lao công cần mẫn, rót từng ly rượu tàn, gạt từng điếu thuốc cuối, để mà buồn phiền, để mà cô đơn. Anh đi tới đi lui với câu chuyện người khác, và nhiều khi, anh thấy mình anh, cô đơn trong chính câu chuyện của mình. Anh biết thật không tốt khi nói về nó như một cách để cứu rỗi, dù rằng chỉ là cho anh hoặc những người đã từng khuất phục như anh. Nhưng, như bác Trịnh, anh cũng không khuyến khích sự khổ hạnh, và, mỗi chúng ta, hãy thử sống, cùng một lúc, vừa là kẻ chiến thắng vừa là kẻ thất bại. Nỗi vinh nhục đã mang ta ra khỏi đời sống, và đưa đến những đấu trường.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *