Let Me Go Home

Gã gói từng món đồ vào trong balo, vội vã bước đi, trước khi cơn mưa đang đến, chuông nhà thờ đang vang lên. Gã chen qua dòng người đang ngược hướng, bước vào nhà thờ, cúi gằm, qua cây cầu, bước về phía đường cuối hầm, băng qua đường, lướt qua những bụi cỏ tranh, chen qua đám hoa dại, mình đỏ xanh.

Mưa đang rơi, nghe lốp đốp, như tiếng chân người theo sau, như tiếng gọi của đồng nội, của hương xưa, như tiếng gọi của yêu thương xưa, gã cúi xuống, nước bắn lên mái tóc muối tiêu dài khô sơ, đưa bàn tay gầy thô sơ, như chẳng còn đầy mô cơ, ngắt lấy đám hoa dại còn ngây ngô ngơ.

Gã bước tiếp, măng tô xộc xệch lướt lòng thòng, lũ cỏ trâu như mọc lệch, quấn lòng vòng, gã lật lại hồi ức.

Lần cuối được gặp cô ấy ở đây

Gã đứng khóc, trái tim như hoá thạch đá trăm năm, cô ấy chẳng còn nhìn lại, từ lần đó, đã lâu rồi.

Và giờ, gã đứng trước mộ vợ mình, ngay lúc này,

Và hát.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *