Giao ngày, giao mùa

Mưa, mưa hoài, mưa đã dầm dì cả ngày, cái mưa mà không át nổi cái nắng. Ấy, ấy thế là điều tệ bạc nhất mà thượng đế bạn tặng cho con người vào cái ngày thứ 7 buồn tẻ này.
Khi mà con người nào vui vẻ, họ cảm nhận cái tiết trời thanh mát, họ hẹn lòng mình hiu hiu với gió trời hồ tây, hay thả lòng thoáng nhẹ giữa gian hàng ngô nướng nửa đêm, đầy ắp khói trời Hà Nội. Còn khi mà không vui, con người cũng có thể từ chối nhẹ nhàng những cuộc hẹn không hay, để rồi quên mất một thoáng, rằng lời hứa đã bắt đầu từ đâu đó, nằm đắp chăn, bật quạt, ôm gối mà ngủ, chẳng ai biết ai, chẳng ai trách móc ai trong những ngày như vậy
Còn những kẻ như anh, những kẻ tuyệt vọng như anh, người nồng mùi tequila và chuếnh choáng vị khen khét của gỗ thông. Những kẻ đó đã buồn nhiều, nhưng đêm đầy đủ sao và trăng và những ngày đầy đủ nắng và gió. Ý anh là, những nỗi buồn ấy, nó cũng giống như đêm và ngày, dài đằng đẵng như thời gian, lặp lại, lặp lại, và nếu có chăng khác biệt, thì chỉ là ban ngày không quá tối tăm như vậy. Đó, đó nên, thời tiết thật đẹp, nhưng anh vẫn thấy nó tệ, nó tệ theo cái cách một cô bé đã hời hợt nhiều quá.
Nhưng nếu để nghĩ kỹ thì kể ra nó cũng tốt, nó tốt cho anh hay đại loại là những kẻ như anh, chợt đến, chợt đi, vui một chút, buồn một chút, chẳng đủ làm ướt lòng ai đó, cũng chẳng đủ làm hồng má ai. Cơn mưa này kể ra cũng tuyệt
Anh chỉ là một gã phàm phu,
Được nhào nặn hình hài từ cát bụi,
Trong mắt họ liệu anh đáng một xu,
Đất mẹ trao anh một gia tài trần trụi.
Dép, ông ấy viết thế, và anh biết, ông ấy nghĩ ngợi gì vào những ngày như vậy.
Mưa vẫn giăng lối nhỏ khi anh viết nốt đoạn này. Anh suy nghĩ nhiều về việc có nên, hay không nên làm một điều gì đó. Đêm qua, anh lại vừa quá chén. Anh nói cho mọi người nghe về giao ngày, và rồi hôm nay, anh bất ngờ viết thêm giao mùa vào tiêu đề. Nó cũng hỗn loạn, hỗn loạn như anh, và tuyệt nhiên, lúc nào, cũng buồn, như anh

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *