Có những ngày nằm gọn trong vòng tay của người

Một sáng chủ nhật, trời Hà Nội lạnh, tiết trời vũ thuỷ đã quá tuần, theo lịch thì nay lại là một ngày lạnh. Tôi đặt con mèo sang 1 bên, sờ soạng chiếc điện thoại, đồng hồ chuyển số 6. rồi nhích sang số 7, em đã ngủ từ 8 tiếng trước, bỏ mặc tôi, cùng một cơn đau đầu đến giữa đêm làm tôi hoang mang. Tôi muốn gọi em, nhưng lòng tôi không muốn em tỉnh dậy, trời lạnh, làm tôi chậm chạp, mở chiếc máy tính và ngồi chơi game đến giờ, con mèo về giữa lòng tôi, ngủ một cách ngon lành, như em. Còn tôi, biết làm gì trong một ngày mây trời còn chẳng thèm ghé đến thăm, sao cũng được, vì cơn mơ chẳng thèm long lanh nữa, trời nhích chậm, từ sáng sang đêm, chẳng còn gì cử động trên thế giới này. Mọi thứ là sự tĩnh lặng hoàn toàn, vậy thì tôi có khi cũng nên vậy. Tĩnh lặng hoàn toàn.

Họ thường nói về ngày tồi tệ, tôi thích hơn kể chuyện về một ngày cô đơn. Họ bảo họ mệt mỏi, tôi nói họ tự tìm đến điều tồi tệ, họ nói họ không đủ thời gian, tôi bảo họ tự làm họ quá tải, họ nghĩ cuộc sống làm họ kiệt sức, tôi thì chán nản trong sự mắc kẹt giữa hàng tá sự khởi nguồn, họ nghĩ họ đang làm thứ họ thích, tôi bảo họ chỉ đang làm thứ họ cần. Họ cười và nghĩ tôi nói đùa, tôi không cười và bảo hãy thưởng thức.

Có một sự chênh lệch cực cao giữa sự ngộ giác và điều sinh tồn. Thậm chí còn cao hơn mức giàu và nghèo, đa số chúng ta nhìn vào thứ đã tồn tại và tự nghĩ rằng mình cần theo họ, nhưng khi bị thuyết phục họ lại tin vô điều kiện, đó chính là sự nguy hiểm. Tình yêu vô điều kiện, công việc vô điều kiện, gia đình vô điều kiện, tốt vô điều kiện và con người vô điều kiện. Họ bỏ mặc tri thức, sự khách quan, sự hiển nhiên, chạy theo đám vô tri, chạy theo người khác nghĩ, chạy theo sự theo đuổi. Tôi từng gặp 1 người bố, đã bỏ con mình vì người thầy bói bảo cả đời nó sẽ không làm gì lên hồn. Tôi đã gặp cậu ta vài tháng trước, sự nhiệt huyết làm mặt cậu ửng hồng, trong máu cậu là đam mê và tuổi trẻ, cậu gặp tôi, cười nói, kể chuyện và cười nói. Cậu chưa làm ra gì, đúng thật, nhưng chúng ta còn tìm gì hơn một người có thể sẵn sàng làm thứ họ thích với toàn bộ sự thích của họ. Suy cho cùng thì tuổi trẻ chúng ta còn gì hơn ngoài sự chán nản và lòng nhiệt thành.

“Và rồi thì sợ nhất lúc mình hung hăng
Cái tư tưởng nhị nguyên, đúng sai nó lung ta lung tung
Chẳng nói chẳng rằng, đùng đà đùng đùng, vùng và vùng vằng
MRDL – DSK”

Vật chất quyết định ý thức hay ý thức quyết định vật chất. Đó chính là sự suy nghĩ nhị nguyên ban sơ nhất

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *