Cầu hôn

Cây cổ thụ già thả chiều bay lững lờ ngoài sân, nắng đỏ ửng nằm mơ quanh khung cửa, một giấc mơ hồng rực màu bình yên. Đêm qua em tôi về muộn, sơ mi sắn tay, tóc tai bết chặt, chiếc băng trắng giữa trán làm kì cục thêm cái mặt đen ngỏm màu cơm quá lửa của nó, xe chưa kịp dừng ngoài cửa, chân chống quyệt xuống đất kêu quạch một tiếng rõ rệt, nó đứng ngoài cửa hét to.

– Anh Tú ơi, đi uống rượu. Em cầu hôn cô ấy rồi

Nó hét to giữa đêm, chó hai bên chạy ra quanh, nô nức sủa, tiếng chó, tiếng mèo, tiếng nó hát, làm con phố đang im lìm bỗng dưng rạo rực, đèn đường soi nghiêng nghiêng hằn bóng nó vào mặt đường, tôi tắt nhạc, khoác áo, đi ra, hít một hơi dài mùi đêm lạnh, loạch quạch mở cổng, nó vẫn hát, chó vẫn sủa.

– Cô nào, vào đây uống trà đã, trà tao mới pha. Bỏ đi tiếc lắm

Tôi hỏi, thấy mặt nó mừng rõ, không hát nữa, nó chuyển sang huýt sáo lụi hụi dắt xe vào sân nhà, rồi đi theo tôi về phòng.

– Anh vẫn uống trà đêm sao, nói anh nghe nè anh Tú, em mới cầu hôn một cô xong, anh có tin vào tình yêu không, cô ấy đồng ý rồi, sáng mai em dắt về quê cho biết xóm biết giềng, đông về cưới luôn, anh nhớ qua nha, hôm đó anh em mình phải say bét nhè.

– Tao không ngủ được nên tao dậy pha trà, cầu hôn ai, mày cứ bình tĩnh, ngồi nói tao nghe.

– Con bé nấu cơm ở công trường, nói anh nghe nè anh Tú, em mới nó mới biết nhau 1 tháng thôi, đợt làm công trường ở Hải Dương, đợt đó nó trễ xe, tần ngần đứng trước cửa công trường, em hỏi sao, nó bảo không kịp gửi tiền về cho má ở quê, chăm ba đứa em ăn học, em hỏi sao không gửi qua ngân hàng cho lẹ, nó bảo nó không biết chữ, không làm được thẻ ngân hàng, anh thấy lạ ghê không, đến bây giờ vẫn còn người không biết chữ đó anh Tú, em hỏi nó sao, nó bảo nó nghèo, phụ má chăm em. Nên không được học chữ, nó thích đến trường lắm nhưng quá tuổi rồi.

Tôi đổ nước ấm quanh ấm trà và lật thêm một cái ly lên, ngồi đăm đăm nghe nó kể chuyện. Một đứa không có gì đang kể về một đứa còn nghèo hơn nó cái chữ, tôi cười nhẹ, rót nửa đầy 2 ly, hơi trà bay nhẹ, mùi thoang thoảng hương hoa cúc.

– Xong em hỏi nó có muốn học chữ không, em chỉ cho, rồi nó giật mình, nó bảo chưa ai muốn chỉ chữ cho nó cả, xong em cũng giật mình, con chữ mà mọi người khó khăn thế ư. Rồi em hướng dẫn nó đọc, nó viết, nghe nè anh Tú, nó cười xinh lắm, dạo nó viết được tên nó, nó cười nguyên một ngày trời, em vừa làm vừa ngắm nó nguyên 1 ngày trời.

Em tôi uống một hơi, hết nửa cốc trà, tôi rót thêm, với cái gạt tàn, mở bao thăng long, đưa nó một điếu, tôi lấy một điếu, chó đã ngưng sủa, phố phường rộn lòng nhiệt thành của nó và sự tò mò của tôi về cái sự lạ lùng của đôi này.

– Nó xinh lắm à nha, nó kể là trước nhiều anh tán tỉnh nó lắm, cứ nhắn tin dài rặc, có anh gửi cả thư, em cười lắm, haha, mấy ông đó gửi thư cho một nhỏ không biết chữ, lúc đó em nghe cười to lắm, rồi mặt nó đỏ ửng, em mới biết em sai, em cúi mặt thẹn, nhưng nó còn cúi mặt sâu hơn em, em xin lỗi, nó không nói gì, nó khóc, em chưa bao giờ thấy con gái khóc nha anh Tú, năm ông kia chết, mà mẹ em còn không khóc, mẹ bảo cái lão ấy cuối cùng cũng chết. Em luýnh quýnh, không biết làm gì, rồi em chạy ra ngoài, mua vội 2 que kem, nghe nói con gái ăn là hết buồn đó anh Tú, rồi về đưa nó xin lỗi, nhưng lúc về em thấy nó đi đâu mất tiêu, hôm sau mặt nó buồn so, thương lắm.

Em tôi vừa nói dứt, hít một hơi, khói thuốc quanh quẩn bên lỗ thoáng, trăng dòm khe cửa sổ.

– Em không cố ý đâu anh Tú, lòng tự trọng nó thật cao, một tuần sau nó không nói gì em nghe, trước đấy nó kể đủ thứ cho em, nó không biết bố nó là ai, nó không biết đi xe, nó nhịn ăn bữa tối, nó kể em tuốt, thế mà một tuần nó không thèm ngó em, em bứt rứt mãi, em đấm luôn ông giám sát, tại ông chửi em chểnh mảng, đang đánh hăng nó chạy vào ôm em, rồi nó mắng, em càng bực, đẩy nó ra, em đấm ông giám sát chảy máu mũi luôn anh Tú. Nó ôm mặt khóc, chạy ra ngoài, em chạy theo, một đoạn rồi ôm lấy nó. Nó bảo nó xin lỗi, em ngẩn ngơ, rồi nó chạm vào trán em, trán em xưng cục to, em giật nảy, đau quá đó anh Tú

Vừa nói, nó vừa chạm vào băng trán, rồi tự nó xuýt xoa, không hiểu sao tôi lại cười, khói thuốc vẫn bay nhẹ giữa anh em tôi. Ân cần như người anh cả, tôi hỏi nó còn đau không, đầu nó lắc lắc rồi kể tiếp, băng trắng đung đưa quanh nồi cơm cháy làm tôi càng buồn cười.

– Nó dẫn em vô phòng nó, một nùi đồ y tế luôn, nó băng lại, vẫn mắng em trẻ con, em bảo tại nó, tay nó nhẹ, làm em giật mình, tay con gái gì mà lạnh dữ. Rồi nó hỏi em thích nó không, em bảo thích, nó quay mặt, em kéo vai, vòng thép em hàn 3 hôm trước trong túi quần, lạ lắm nha, tự dưng em thấy cộm cộm, sờ vào trong túi thấy vòng thép, em bảo nó có về với em không, nó không nói gì, vẫn quay mặt vô tường, em tần ngần định ra, rồi nó gọi vọng ra bảo có. Anh thấy lạ không, lúc hỏi thì nó không nói, rồi em bảo nó mai cùng về, nó gật đầu, rồi em thích quá chạy từ Đồng Văn lên anh luôn anh Tú, em khoe anh đầu tiên, anh thấy lạ không, anh tin vào tình yêu không anh Tú.

Tôi cười, nó cười, tôi bảo nó là tôi tin tôi sắp mất thêm đứa em, nó bảo em cầm rượu lên thăm anh mỗi tuần, tôi bảo tôi xin, anh em tôi cười lớn.

Cáo lão cha xưa nhớ những ngày,

Ngựa xe rong ruổi mé sông này.

Thuyền tiên lướt sóng in rồng đấu,

Tàn quý chen mây ngỡ hạc bay.

Từ độ áo xiêm không thấy nữa,

Hai bờ cây cỏ xiết sầu thay!

Trăm năm bao việc thương tâm nhỉ,

Nay chốn Trường An khác những ngày!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *