Nhiều người đọc sách phật – đi tu tập mà không hiểu được bản chất của nó, vẫn chấp niệm vào cái hình, cái tướng để phán xét, nhìn nhận sự việc,
Dễ thấy nhất điều này ở quần chúng Đông Lào thể hiện rõ qua 2 việc là đi chùa – ăn chay,…. Nói chung rất là buồn cười. Bản chất của việc ăn chay là để không nghĩ đến thịt, hạn chế động lòng sinh sát thì các phú ông, phú bà làm cho món chay có đủ mọi loại hình thái, đủ mọi mùi vị, y như thịt, bán đắt gấp 10 lần, vui vẻ tận hưởng mà cứ nghĩ mình ăn chay ( Không bàn đến người kinh doanh), vậy thì thử hỏi, bỏ miếng ăn làm tự bột vào mồm, mà trong lòng vẫn thèm thịt nhưng vẫn tự chấp niệm, lừa dối như là thanh thản, có đúng hay chăng. Đi chùa để tâm tịnh, các mẹ chen nhau, chửi nhau từ biển hạ mã đến hết bậc tam cấp cuối cùng, vào chùa thì các bố đâm thẳng cửa trung quan mà vào, 2 bên giả quan và không quan thì các bố ra để hút thuốc, vứt rác, sờ mó, thì thử hỏi các bố các mẹ đi chùa làm gì, trong khi đến những phép tắc sơ đẳng các bà còn chẳng biết.
Làm những người trí huệ như chúng tôi ngày nào cũng phải ngăn mình không cười vào mặt họ.
“Đặc điểm lớn nhất của xứ sở này là nhược tiểu. Đây là một cô gái đồng trinh bị nền văn minh Trung Hoa cưỡng hiếp. Cô gái ấy vừa thích thú, vừa nhục nhã, vừa căm thù nó”
Như Nguyễn Huy Thiệp viết trong “Hạc vừa bay vừa kêu thảng thốt”
Bản chất gái của dân Việt Nam mà mấy ông hay nói đùa nhau là khôn lỏi thực ra cực kì có hại cho sự tri thức, khi mà sự khách quan, điều logic thì vứt mẹ đi, thay vào đó là tình người và tính hào sảng, đến mức mớ giấy a4 ” Khéo ăn nói sẽ có được thiên hạ” lại bán chạy hơn “Đắc nhân tâm” ở Việt Nam, thì phải hiểu tư duy của dân mình đang tầm nào, mà ít ra còn có suy nghĩ đến chuyện đóc sách, chứ tôi chưa thèm nói gì đến những con người có hỏi câu hào sảng là
” Mua sách để làm gì ” đâu
Mà thôi, chủ nhật nên để nhẹ nhàng, nào rảnh biên nốt cho anh chị em cười cười chơi