Khi bạn quá khó khăn với thế giới này.

Mở đầu thì đây không phải một đoạn than thở như trước đấy để than thở. Sau từng ấy những biến cố. Tôi đã suy nghĩ về việc biến bản thân mình thành thứ như người khác muốn. Chải chuốt, điệu đà và rỗng tuếch.

Rồi bạn có thấy khó khăn với thế giới

Nhưng rồi tự bản thân nhận ra rằng. Một câu nói, một hành động để làm thay đổi cả nhận thức và thái độ đã xác định và xây dựng. Khoan nói đến việc đúng hay sai, thì tôi chắc chắn nó là việc không nên với 1 người con trai.

Tôi cảm thấy tôi quá khó khăn với thế giới này bởi tầm nhận thức của họ.

Dĩ nhiên là bạn chẳng cần biết đến những tư tưởng như budha, khắc kỷ hay siêu thực. Bạn cũng chẳng cần biết đến Acticus hay hành tinh B612 nào đó. Và tôi càng chắc chắn bạn chẳng cần biết đến siêu hình, vô thức, kinh dịch, hay một trạng thái tử kỉ hoặc tâm thần nào đó làm bạn sợ hãi. Thì bạn vẫn tồn tại. Một ngày no bụng và một đêm dễ ngủ. Đến già, bạn vắt tay lên trán và bắt đầu trách móc về thằng con hư, về cô vợ dốt, về thằng hàng xóm bật nhạc và về mọi thứ đến với bạn. Bạn vẫn tồn tại, thấy không, bạn vẫn là bạn.

Tôi biết

Khi nhìn vào những thời chỉ còn trên sách báo, phim ảnh như bác Hồ, bác Giáp, về cụ Chu Văn An, hay xa hơn nữa về Turing, hay Khổng Minh hoặc Adam Smith thì họ sẽ coi thường và coi những thứ đó là vô bổ.

Đúng là sẽ cần thiết hơn cho một người học về margin, về forex, về cách kiếm ra một số tiền mà từ bé bạn được dậy để kiếm được nó. Và gia đình bạn cũng chỉ biết và chỉ nói đến số tiền đó, bằng cách nói cho bạn những lời hoa mỹ như thể họ thực sự hiểu bạn rằng bạn cần gì. Như là mày không học thì sẽ giống nó, mày thi trượt thì sẽ thế này, thế kia……

Và đó, bạn thấy không.

Họ chỉ quan tâm đến những thứ họ được nhồi vào đầu và hàng tá công thức cả hóa, cả lý. Và họ kì vọng vào họ bởi những thứ họ không làm được. Nhìn chung thì họ vừa đáng thương, vừa đáng trách và cần hết sức sự thông cảm.

Họ đáng thương vì họ thấy họ trong bạn, thấy họ trong đôi mắt bạn và họ kỳ vọng bạn có thể làm được những thứ họ chưa từng mơ đến nhưng luôn nhắc đến.

Họ đáng trách ở chỗ họ không quan tâm là bạn sẽ sống cuộc sống của bạn chứ không phải họ. Bạn là bạn, bạn không phải họ. Và họ cần thiết nhất là phải dừng lại và lắng nghe con tim mình một lần

Còn sự thông cảm thì sao. Họ đã bị guồng quay này tàn phá không thương tiếc. Và họ cũng chỉ đang tồn tại.

Chúng ta sống giữa thế giới. Khó khăn và khó nhằn

Nếu bạn để ý một tí. Sẽ thấy tất cả những thứ, lúc đầu thì bạn không tin. Nhưng tất cả đều là thật.

Nếu bạn nghĩ danh tiếng sẽ quan trọng nhất đời bạn. Bạn có thấy những bài nhạc, những hình vẽ luôn được lưu truyền muôn đời chứ không phải khối tài sản tí tẹo bạn kiếm được trong thời gian tí tẹo.

Nếu bạn nghĩ, tiền sẽ quan trọng. Bạn chỉ thấy những thứ họ thống kê cho bạn. Những người thực sự giàu có, cả 2 nghĩa, họ đều không muốn nói về tài sản của họ và làm sao họ có được nó.

Nếu bạn nghĩ sắc đẹp sẽ quan trọng. Vấn đề này thuộc phạm trù ngu dốt. Nếu bạn đã đọc đến đây thì tôi biết bạn sẽ không quan tâm vấn đề này.

Nếu bạn nghĩ gia đình quan trọng. Bố mẹ bạn, cần bạn ở cái tiếng tăm mà ông bà bạn không được khoe cho người khác. Nếu bạn không đẹp. Tốt nhất là nên học và được mọi người chấp nhận. Còn con cái bạn, nó cần 1 ông bố, bà mẹ hiểu nó hơn là bố mẹ bạn bây giờ.

Nếu bạn quan tâm đến vị thế xã hội. Thì bạn bè thân thiết và thực sự hiểu nhau sẽ đến từ việc bạn có đủ tin tưởng để nói cho họ hết những thứ bạn nghĩ không. Khi đó, vị thế xã hội của bạn sẽ tự nhiên cao.

Trở về vấn đề đầu tiên. Bạn thấy không, bạn không cần biết những thứ bên trên, bạn vẫn sống, đó là cái hay của thượng đế. Ông để mọi người có thể sống để xem họ sẵn sàng chết vì tầm thường hay phi thường. Để tầm thường thì bạn chỉ cần đánh răng rửa mặt và đi làm. Còn để phi thường, bạn cũng chỉ cần đánh răng rửa mặt và đi làm. Chúng ta chỉ khác nhau ở nhận thức và sự thấu hiểu

Quá khó khăn để network