Bão nay sang chậm như chẳng sang
Mưa vội rơi theo lá vội vàng
Gió chạy cao lên, chiều giáng xuống
Loay hoay gánh lấy cả giang san
Đem theo cát bụi đường xa lại
Người đâu dừng chân khẽ thở dài
Hơi lạnh đầm đìa, trong quán lạnh
Người ta đóng dở chiếc quan tài.
Chậm chạp hồn về khơi cõi mộng
Đêm đặc phủ xuống cả cơn giông
Một hồn một xác không nơi trọ
Nằm tạm trong đó, liệu vừa không
Sum họp đôi ta chốc bấy lâu,
Tình tôi với em tưởng cùng nhau
Trăm năm đầu bạc duyên còn thắm
Tôi có ngờ đâu đến thế đâu
Liệu tôi không sống đến ngày mai
Em có thương tôi lấy một vài
Ở lại nuôi con khôn lớn đã
Sau đó tôi dám cản thuyền ai
Em còn trẻ lắm mới hai mươi,
Ở vậy sao cho trót một đời
Tang tóc ba năm cho phải phép
Miễn sao thiên hạ khỏi chê cười
Để con ở lại, chọn ai người
Phải lứa vừa đôi mà sánh đôi
Con em con tôi, tôi chả muốn
Vào làm con cái của nhà ai
Cũng chẳng hay gì gái chính chuyên
Em đừng thề thốt chẳng tôi thiêng
Lẻ loi không giữ điều khôn dại
Khôn dại chờ khi lắp ván thiên
Em để tôi đi em nín đi
Còn sao được nữa khóc mà chi
Bao nhiêu sầu khổ ngần này tuổi
Chết cũng không oan yểu nỗi gì
Con nó đâu rồi, bế lại đây
Cho tôi nhìn nó một vài giây
Trước khi nhắm mắt tôi thừa biết
Đời nó sau này hẳn đắng cay
Đùa vui thế thôi chứ sao đâu
Tôi buồn tôi bực đôi ba câu
Tránh em chẳng phải thì sao nhỉ
Lôi thơ ra trách sầu thêm sầu