CNC

Ánh mặt trời

Cuối ngày hôm đó

Hừng đỏ

Qua lớp kính vạn hoa

Cùng với cơn paranoia

Cảm nhận thực tại

Còn căng hơn những cuộc trip

Tao đã

Từng có

Một lần nữa

Nó lại để cho mình tỉnh

Lâu rồi, đen thôi

Mai lại thấy ánh sáng

Trời lại tối, đèn lại dội

Vui thôi

Đời bảo

Chill

Thoát ly

Đừng nghĩ

Rồi cũng mất nhiều

Rất nhiều thời gian

Mất nhiều thời gian

Nhưng

Địt con mẹ nó xứng đáng

Chửi chung thì

Tụi mày đéo sợ con cặc gì

Ngoại trừ nhà báo

Ông ở bộ

So so deep

Như trong mắt chim bồ câu

Tôi thì đéo sợ con cặc gì hết

Ngoại trừ bầu show

Nhưng trong gương mặt thứ hai

Giọng nói thứ nhất

Con quỷ lần này nó nói tiếng Việt

Để

Thao túng

Chịu khó hòa nhập phết

Nhưng mà tao cũng

Bóng tối sau này sẽ bao trùm thế giới

Nhưng ánh sáng bên trong tao cũng

Nhiều khúc

Bão bùng

Kinh khủng

Đời bão

Mình bùng

Để nói một câu công bằng

Đời ngáo còn mình thì cũng

Còn mấy cái văn thơ

Nhiều ẩn dụ hóa

Hình dung

Mấy thằng lồn thì

Đéo có trí tưởng tượng

Nên là

Sao cũng được

Coi như tao chưa từng nói gì

Tao cũng đéo biết sao nữa

Tưởng là

Thế giới mới nó cháy

Nhưng bọn nó lại

Recommend tao phương án

What the fuck

Ác Mộng 1

Tôi thấy xác tôi nằm trên cỏ

Bốn bên cây lá, ướp màu xanh

Hoa gạo một đóa rơi trước ngực

Che cho tôi, chỗ máu còn tanh

Tôi thấy tôi kia nhìn thích thú

Có tôi gục chết dưới chân tôi

Cánh gạo từ đâu mà rơi rụng

Giữa tim tôi, hoa lá cũng đâm chồi

Tôi thấy xa xa một tôi nữa

Ngoảnh mặt đi không nói năng gì

Trời đỏ rực, như mắt tôi đỏ rực

Một cành hoa gạo, cũng dị kì

Tôi thấy tôi thấy tôi đang thấy

Tất thảy xung quanh toàn tôi thôi

Lần lượt gã xuống như cánh gạo

Đỏ cho cả một não tanh hôi

Cánh thơ vàng

Đời tôi, em hỏi làm chi?

Đời tôi là chuyến tàu đi không người

Sông tần bao ngả ngược xuôi

Đã xa cái bến lại dài con sông

Tình tôi, em hỏi làm chi?

Tình muôn ngàn lối tôi đi một mình

Một mình dốc chén ly sinh

Men day dứt mãi, lòng mênh mông buồn

Duyên tôi, em hỏi làm chi

Mây bay ngược hướng, gió đi sai chiều

Nước bèo nào được bao nhiêu

Tuy giàu gặp gỡ nhưng nghèo yêu thương

Lòng tôi, em hỏi làm chi?

Lòng rồ dại ấy còn gì nữa đâu!

Hình như nó chết từ lâu

Bởi thương, bởi nhớ, bởi sầu, bởi vui

Thơ tôi, em hỏi làm chi?

Một nguồn hương dại đi về ngẩn ngơ

Thơ người là trái chín vừa

Thơ tôi là trái không mùa không tên

Kìa em! Đừng hỏi nữa em

Chim lồng đã vụt, theo lên gió ngàn

Rụng lòng, lá động chiều tan

Đừng nhặt em, “cánh thơ vàng” đang rơi!

Bàn metro Bến Thành Suối Tiên

Ngày khai trương metro Bến Thành Suối Tiên.

Saigon, một ngày năm 2050 không bụi mịn, thức dậy lúc 5h sáng, đi 7 đường quyền dưỡng sinh, ra đầu ngõ ăn một tô phở Hào Sảng nhiều giá chần, dốc ngược ly cafe pin Con Ó đá bào, rồi đóng bộ suits may sẵn Ninh Hiệp xuất dư, băng qua đại lộ Ksor Hải ven Nhà Thờ Đức Bà, hướng về nhà ga huyền thoại. Hôm nay, con tàu thần thánh của người anh em Nhật Bản kỳ công điêu khắc trong 4 thập kỷ, đã chính thức vượt qua những bài kiểm tra khắt khe nhất, để bắt đầu hoà vào mạch máu giao thông của thành phố.

Ở cửa ga, chị nhân viên hướng dẫn nhân dân xếp hàng, do không thể hạch toán được chi phí đội vốn của dự án, ban quản lý quyết định cổ phần hoá toàn bộ, bán token cho khách đi tàu thay vé. Ở cửa tàu, khách được phát búi cọ xoong và hướng dẫn tự mài lớp bụi 40 năm cáu trên thành ghế, vừa giải thích rằng nhựa tuy hơi xuống màu nhưng đảm bảo không phai sang đít quần hành khách.

Khi còn đang loay hoay tìm chỗ ngồi, bỗng có tiếng loa thông báo vang lên, đồng bào chú ý, đồng bào chú ý, tàu chuẩn bị đóng điện khởi hành, vì dùng công nghệ leng keng cấp điện tramline đời 1881 từ dây trần trên cao tăng tính vintage, nên đề nghị đồng bào không sờ vào nóc tàu và các khu vực bằng kim loại, đã có vài lãnh đạo nghiệm thu tí toáy bị giật quên cả bảng cửu chương, nên chúng tôi không chịu trách nhiệm nếu hành khách nào sờ mó, xin đồng bào ổn định chỗ ngồi và xin lỗi về sự bất tiện kể trên.

Bác lái tàu trầm tư, vừa cạo gỉ vừa khẽ xoa xoa vô lăng, mắt nhìn di ảnh treo trước táp lô, nói vọng lại là ngoài ngoải người ta dùng đồ Tàu đểu, nó xây sau mình 1 năm mà giờ thành hàng U30 rồi, mình trong đây xây trước mà giờ được dùng hàng măng non, Nhật xịn nguyên seal, để mấy chục năm trong kho mà bà con xem, lấy ra vẫn chắc như gạch Bát. Đấy bố tôi ngày xưa đi đào tạo vận hành tuyến này, nay đã theo Các Mác, tôi giờ tóc bạc phơ nối nghiệp đưa di ảnh theo trải nghiệm để cụ yên lòng. Mọi người gật gù khen cái anh Nhật kỳ công, tỉ mỉ, làm gì cũng không tiếc gì thời gian công sức.

Đoàn tàu lướt băng băng, băng băng, đi được 5 phút bỗng một chị khách rú lên bác tài ơi sao em thấy hình như tàu nó cứ rung rung. Bác lái tàu bảo chị lại luyên thuyên, tàu Nhật làm gì có chuyện rung lắc, đấy là cái trụ cầu nó rung thôi, nhà thầu Nhật bảo trụ tao xịn cơ mà đất mày đểu nên móng nó không ăn. Khách ồ lên, chửi Nhà Nước ăn bớt cả địa chất, chắc lại đào đất tốt của Saigon chở về Bắc xây cao tốc rồi tráo đất đểu nên nó mới thế.

Đoàn tàu lại băng băng, băng băng, 10 phút sau cả toa tàu nhảy dựng lên, khách tung như lật trứng, bác tài lại ôn tồn nói, mối nối hai trụ cầu vênh có tính toán, vừa khít để không văng tàu ra được, lệch cũng chỉ có 45 độ, cơ mà ngày xưa thầu Nhật gập đầu xin lỗi những 90 độ cơ, nên cũng thông cảm được. Cả đoàn tàu lại gật gù bảo ừ thế là lãi 45 độ rồi.

Đoàn tàu lại băng băng, băng băng, 20 phút sau bỗng nhiên phanh gấp, loa phát thông báo trụ tàu vừa rơi gối cao su, không có vấn đề gì nghiêm trọng, phụ lái đang xuống nhặt lên lắp lại, bà con nào có mang theo xôi sáng thì cho xin làm keo gắn tạm, lần sau nó sẽ lâu rơi hơn. Hành khách lại tấm tắc bảo nhau là ừ rơi thì lại nhặt, ngủ còn rơi gối nữa là đi tàu xịn hề hề.

Tàu vẫn tiếp tục băng băng, băng băng, phi vào con hầm tối như âm hộ, nhân viên thắp đèn bão dầu mazut, đi đến từng toa để phát xô nhựa, nhắc nhở là chỗ này ngập có tiêu chuẩn kỹ thuật, ngày xưa Nhật khảo sát thấy chất lượng nước ngầm tốt, nên bào mỏng tường vây đi nửa mét để thông – thuỷ, lúc tàu tạo hiệu ứng rẽ sóng sẽ có tí nước rỉ vào, cứ ngập đến mắt cá là bà con nhớ lấy xô tát đổ ra cửa sổ, toàn xô xịn Nhật để lại cả đấy. Mọi người đều lại xuýt xoa khen cái anh Nhật biết tính xa, lại đàng hoàng trong hậu mãi.

Tàu lại băng băng, băng băng, bỗng một chị sản phụ hét lên ối bác tài ơi hình như nãy đi qua đoạn xóc em vỡ mẹ nó ối rồi, nhân viên đến bắt tay chúc mừng

chị đã ăn jackpot, hồi bàn giao hợp đồng nghiệm thu có kèm điều kiện bảo hành là bà bầu nào đi qua đoạn lệch ray mà vỡ được ối là miễn phí 3 tháng tiền vé, đây mời chị theo nhân viên xuống kia ký nhận giải. Cả toa tầu trầm trồ, khen công trình Nhật hướng tới sự nhân văn, đâu đâu cũng ấm áp cái tình người.

Sau nửa ngày, tàu đã phi được về ga cuối, trời hướng Tây nắng đổ về chiều, thuê khách sạn, theo đúng lịch, chờ tàu bảo dưỡng 3 ngày để lên chuyến khứ hồi về quận Nhất, nhìn về phương Bắc xa xôi, cười khẩy bọn Hanoi mấy chục năm rồi vẫn phải đi tàu Tàu hàng đểu rẻ tiền, chẳng biết cái cảm giác ngồi trên toa tàu Nhật Bản đắt bằng 4 cái Kim Tự Tháp Giza của người Saigon văn minh và hào sảng vậy.

Rời tổ

Trời chắc đã vừa kịp sáng, trong veo và cao vút, nắng dài chiếu chênh vênh qua dãy hiên nhà, đập lên cửa sổ nhưng đóng kín rồi hắt ngược lại nằm trơ trọi trên dàn hoa nhài, có tiếng vang từ bên ngoài vọng vào trong, chen được qua hai bản lề, làm động lên một gợn trong không gian đó, con người đã lại xôn xao hơn chim, bắt đầu tỉnh dậy và líu lo tiếng hát, ông nghe rõ tiếng xì xào của xe cộ, của tất bật, của cô đơn, có chăng đã lại qua một ngày mới, hay không đây, dàn hoa giấy bên kia đường có chăng đã lại đỏ ửng vậy, hay không đây. Nhưng đã đâu, mới hôm qua còn đây mà, mới hôm qua còn vương đây mà. Đây, bằng chứng của nó đây, nó còn nằm trong gạt tàn kìa, nó còn nằm trong muội than cây bút chì kìa, nó còn nằm im trên bàn kìa, lòng ông vẫn vậy mà, thế là đã qua đêm chưa, hay chỉ là sự tưởng tượng tiếc nuối của những ký ức nhợt nhạt, hay một tương lai bi thảm nữa lại bắt đầu, đêm vẫn còn rõ vàng vậy mà, đêm, đêm vẫn còn đây thật mà.

Ông với lấy chiếc điện thoại, đèn bật sáng, lóa lên mắt, giơ tay che rồi chầm chậm nhìn, pin đã đỏ, ngày và giờ nhảy sang số khác, có một vài thông báo mới, cũng chẳng gì đáng quan trọng, tắt đi điện thoại và đặt xuống giường, nhoài người trên chiếc ghế, đầu ngửa ra sau, mặt ngó lên trần, mắt lim dim nhắm lại, đầu quay vòng vòng vì rượu đêm qua nặng, miệng vẫn lẩm bẩm vài câu không rõ chữ.

– Đêm qua, đêm qua chắc chắn vẫn còn đây mà.

Sâu bên trong nhà trời vẫn còn tối, hoặc có chăng do màu sơn đen của nó và cửa sổ co ro lại, nhất định không chịu mở nên cảm giác của đêm còn níu lại lòng người trong đó. Hương lavender vẫn còn phảng phất quanh phòng, mùi rượu vẫn còn ám lại giữa cổ, mấy quyển sách vẫn cũ, đêm qua còn vương mùi khói thuốc, ủ rũ vàng nhạt màu nicotin hoặc dư vị thời gian in lên thân thể, vẫn cúm rúm đứng nép một góc. Bông hoa hồng cắm trong chia bia giờ nhợt nhạt đi nhiều, cũng đúng thôi, ở trong cái nơi đen tối như vậy, một bông hoa còn hồng là còn may lắm rồi, và cũng vẫn còn may cho ông, một bông hoa hồng vẫn rực lên giữa đem ngòm sự tăm tối đó, dù có nhợt nhạt thì ít ra nó vẫn là một bông hoa hồng, và kìa, nó vẫn còn đây mà, ngay đây, ở ngay trong tim, đứng ngay trước mắt, còn ngay trong mũi này mà.

Ông kê đùi lên tay, ngồi thu lu giữa phòng, chân nhích chậm chạp lên ghế, bó gối co ro như con mèo ướt nhẹp, mắt chầm chậm liếc mọi thứ trong phòng, ngắm lại một lượt. Bức tranh chẳng vẽ gì, vải toan trắng tinh, ông định vẽ mà lại thôi, ông bảo để giữ lại sự tinh khiết đó, chai rượu đã hết, bức tượng đứng im, bộ cờ còn đó, chiếu chăn đã lạnh, quần áo vô hồn, đôi dép đã lệch, cái loa vẫn phát, chiếc đài bỏ quên, chiếc tất mất một, màu tím nhạt chen với màu xanh biếc. Căn phòng nhẹ nhàng ôm ấp lấy ông rồi phả một hơi rõ dài, rõ lạnh vào ngay sau gáy. Vậy là hai kẻ cô đơn sắp lại xa nhau.

– C chỉ muốn. Dù thế nào cũng hãy về nhà nhé

Ông chậm rãi bò dậy, và nhất định lìa xa vòng tay cái ghế, định đi thẳng ra, không quay lại nữa, bên ngoài có tiếng công nhân đã dục, nhưng không biết ông còn ngủ hay đã thức, chỉ có chiếc cửa khóa trong, nhưng rồi nghe tiếng đập cửa ông lại ngồi xuống, tiếng rầm rầm vang lên làm đầu ông lại nhức. Rượu quá nặng, tiếng chửi thề chen ngay sau tiếng đập cửa, rồi cũng im. Ông lại đứng lên, tay với bao thuốc rồi vứt sang một bên, thuốc đã hết, ông bật chiếc zippo, để đó, nhưng được một lúc thì tắt. Đúng rồi, cái gì cũng phải hết thôi, ông nghĩ và cau mày lại, nhưng không chửi, ông sợ khi phải phát ra tiếng, ông sợ người ngoài nghe thấy và nói ông là một đứa dở người. Thế là ông lại ngồi xuống, thật nhẹ nhàng, nhìn quanh quanh một lượt cuối, dòng chữ ” Hãy cười khi ra khỏi đây ” dán ngay trước cửa. Ông đứng phắt dậy, đi thẳng ra cửa, định bụng gỡ ngay tờ giấy đó ra, nhưng rồi không, kéo then cài, ông dụi mắt, mở cửa, ánh sáng chiếu vào mặt, nhưng không soi được đến lòng, một nụ cười thật tươi, xin điếu thuốc lá, mượn cái bật lửa, bảo mấy ông công nhân, rằng qua ông say quá. Đám đông bắt đầu hô hào anh em lao thẳng vào phòng, cắm cúi bê đi từng món một, mỗi một món bê ra, một một chút lòng ông lại mất, ông ngoảnh mặt đi thật nhanh, và chân bước thẳng ra ngoài, nhất định, nhất định ông không nhìn căn phòng một lần cuối, ông dặn lòng mình, vậy là hai kẻ cô đơn lại cô đơn. Bỗng có tiếng nói từ đâu đâu vọng về, quen thuộc lắm, ông không rõ từ đâu, nhưng bất giác ông quay lại, mắt đưa đi thật xa nhưng dừng lại nơi chính giữa căn phòng. Mắt ông cay cay mùi khói thuốc.

-Dù thế nào cũng hãy về nhà nhé

Tổng hợp bài viết cho 1 người em đã mất

1 Bài thơ buồn

Xe hoa một chuyến chở trăng tròn
Người buồn vang vọng tiếng thơ con
Thêm nữa được không đầy đôi chén
Lòng cho cạn lòng chuyện núi non
Một nửa tin lòng mộng hiển vinh
Còn riêng một nửa tặng nốt tình
Có chăng rập rình khiêng ngựa cưỡi
Không thì cút rượu, khiếp tòng chinh

2 câu chuyện cũ

-Đố em lọc được tôi trong xác phố

Tôi nói vừa dứt. Đôi ba ngàn chiếc xe đã chạy qua. Mưa giăng màu biêng biếc. Em khẽ dịch người, nhún vai nhẹ, mắt trải dài.

– Biết không, tôi từng thấy em hát với đêm, cho đêm. Và giờ tôi lại muốn nghe em hát, với tôi, cho tôi, không không, tôi không hát, tôi muốn em hát với tôi, cho tôi.

– Trần trụi

– Đúng vậy, trần trụi

Em dùng tay lau đi vết son trên môi, luồn tay vào áo, gỡ chiếc xu chiêng, đổi cho tôi để lấy chiếc bật lửa. Tôi đưa em, giao dịch hoàn tất. Em hít thật sâu, chỉ để thở thật dài. Lõ điếu đỏ ửng. Đã hoàn toàn tự do. Tôi nghĩ có kẻ chứng kiến, nhưng sao đâu, trần trụi đôi khi là sự lãng mạng siêu thực mà không mấy ai hiểu được. Em cũng chẳng để ý. Ngân nga thanh âm trong vút. Hương thơm của trinh nguyên bay bay phảng phất díu gian đen mùi thuốc. Em dịch gần tôi, tôi dịch gần em, mưa bớt to.

– Chúng ta không cô đơn vì chúng ta đều cô đơn

Em dừng lại một vài nhịp mưa rồi ngâm nga tiếp. Tôi đưa người vào ghế, trườn dài như phố, để áo em lên đùi, đưa 2 tay ra sau, đan vào nhau, bám lấy đầu, mắt trông xa, miệng ngâm nga theo em.

– Nhưng do lỗi tại em, chắc chắn là vì em không xứng đáng mà em đã không hiểu nổi tại sao mình không được tự tử. Vì vậy mà em vẫn tiếp tục sống, nhưng lại không bao giờ hiểu tại sao cuộc sống vẫn hơn cái chết.

-Loài người không ai ác, không ai tồi, không ai đê tiện, không ai phụ bạc cả. Loài người chỉ là một lũ ngu dốt không biết phân biệt điều hay, điều dở, không biết ăn ở sao cho phải, luôn luôn bất cập, luôn luôn thái quá, loài người chỉ là một lũ nhầm lẫn đáng thương!

– Buồn của người nghệ sĩ

– Buồn của nhân loại

– Triết học ở đâu

– Không dành cho chúng ta

– Vậy có gì

– Chẳng có gì

– Trắng tay

– Không, Đen

– Quá u uất

– Không hy vọng

– Sự chết

– Chẳng hơn gì

– Ra sao

– Không biết

– Tự do

– Không chắc

– Còn buồn

– Cũng không chắc

– Hy vọng

– Tốt nhất đừng

– Tại sao

– Càng mất hy vọng

– Làm thế nào bây giờ

– Tận hưởng sự ngu dốt

– Hèn kém

– Tha thứ

– Em không chịu nổi

– Tôi biết

– Mà này, tại sao em không hát nữa, tôi thích những thanh âm đó, ý tôi là, không phải giọng hát, mà lời thều thào của thế gian, tâm sự đôi khi cũng tốt chứ, dù họ chẳng hiểu gì đâu. Đừng quá mong người mình tâm sự sẽ hiểu hết, em biết mà, chúng ta đều như nhau, cùng cảm giác đã là vui lắm rồi, sao phải buồn, vì buồn vậy thôi. Sao phải vui, vì vui vậy thôi. Đừng đừng, mặc kệ lời tôi nói, cứ hát đi. Tôi thích nhưng thanh âm đó. Có thể một nghệ sĩ lớn cần phải đau khổ. Có thể sự đơn điệu đối với ông ấy còn tệ hại hơn là sự ghen tưởng, lòng căm giận và nỗi đau khổ.

2

Tôi không ghen vì ta chưa từng gặp gỡ, một lần ta từng gần nhau, cách nửa khối nhà, nhưng chưa từng gặp, chưa từng chạm đến nhau. Và tôi nói với bạn bè tôi, với tôi, “Cô ấy, chính là cô ấy, nàng điên nhưng đầy ma thuật. Không vết dối gian trong ngọn lửa nàng”. Tôi yêu em như thằng đàn ông yêu người đàn bà hắn chưa từng chạm đến. Chỉ viết thư, giữ vài tấm ảnh nhỏ. Chắc hẳn tôi sẽ yêu nhiều hơn nếu có lúc ngồi trong căn phòng nhỏ vấn điếu thuốc và lắng nghe tiếng em trong phòng tắm. Nhưng chuyện này đã không xảy ra. thư em gửi dần nên buồn hơn. Những người tình đã phụ bạc em. Cưng, tôi viết đáp, tình nhân nào chẳng phản bội nhau. Cũng chẳng giúp được gì. Em nóiEm có một băng ghế khóc, bên một cây cầu vàcây cầu bắc qua sông và em ngồi trên băng ghế. Khóc mỗi đêm và nức nở cho những người tình đã làm em đau rồi quên em. Tôi viết lại nhưng không bao giờ nghe thấy gì nữa. Một người bạn viết cho tôi về vụ tự tử 3 hay 4 tháng sau khi chuyện xảy ra. nếu tôi từng gặp em tôi có thể cư xử bất công với em hay em bất công với tôi. tốt nhất là thế này thôi.

AI and ART

My 0.5đ on art and A.I. (and nature):

Maybe AI will one day create images that are more dazzling than what a human being can do.

Big deal. Art is not a competetion to create the “best image” (whatever that may be).

No image I’ve seen in a museum comes close to the visual magic of an actual sunset over the ocean either. When I’m standing on a beach or in a rainy forrest I’m touched and humbled and inspired. But I know that nature didn’t struggle to create the scene, and I’m rather confident that it doesn’t care about me sitting on some rock gazing at it.

Art on the other hand, is about human interaction for me. I know a human being thought and hustled, explored and revised— or maybe just had a lucky moment . Any emotion I might have looking at an artwork, is somehow linked to that process. It’s a conversation about what the world does with us, about beauty, and fear and mortality and joy.

Thơ Nguyễn Duy

Cơn mưa thêm một lần tôi ngắm

Thêm một lần tôi đến để rồi đi

Gió cứ thổi trống không ngoài bãi vắng

Tôi nhìn em để không nói năng gì

Tôi gửi lại đây cái buồn vô cớ

Để mang về cái nhớ bâng quơ

Xin chớ hỏi tại làm sao như vậy

Tôi vốn không rành mạch bao giờ

Em đưa tiễn bước chân gìn giữ lắm

Hạt mưa dùng dằng ngọn cỏ ven đê

Yêu mến ạ xin đừng buồn em nhé

Giòng nước trôi đi, giọt nước lại rơi về…

Đêm lặng thinh

Liếc nhìn đồng hồ bây giờ là gần một giờ đêm. Trong quán vài thằng nhậu vài em cười cợt kề bên. Tao ngồi bàn một mình đang cố vét nốt tô cơm. Nơi đất khách quê người, tao đã quá quen với cô đơn.

Đèn treo lủng lẳng trên đầu, trực chờ rơi xuống, nhưng cứ treo mãi chẳng thấy rơi, bụi bặm về nhiều hơn cả đêm, đè nặng xuống đèn, mà chẳng rơi. Quạt kêu lọc cọc bên tai, trực chờ đứng im, nhưng cứ kêu mãi chẳng thấy ngưng, thô tục về nhiều hơn cả người, vang át tiếng quạt, mà chẳng im. Tao ngồi giữa bàn, bát cơm rang như hạt sạn cứ cứng ngắt, cố nuốt cho đầy bụng, thịt bò dai ngoách như miếng rẻ lau mà cũng chẳng đầy mồm, dưa thum thủm mùi úng lâu ngày, chó chẳng buồn ghé mồm. Thằng chủ quán vừa cởi trần vừa hút thuốc vừa rang cơm, chẳng bận quan tâm tàn thuốc bay đến đâu, hình con phượng sau lưng chẳng thèm tái sinh, bị che mất mắt bởi vết chém, trước ngực hình cá chép, ngũ môn chẳng có, chắc ông cũng chẳng buồn hóa rồng làm gì. Mấy cô em ngậm thuốc lá, áo quần chẳng buồn che chỗ cần thiết nữa. Ngực có đôi tờ năm chục đỏ đỏ, mấp mé, cười khằng khặc như mấy con gà lúc rạng sáng. Mấy ông giang hồ da đen ngòm, nắng chẳng buồn cháy, hả hê ngồi nốc nốt chỗ rượu, ăn mấy món nhậu chẳng ra gì, một tay ôm eo gái, phì phèo mùi gỗ thông, tay kia cầm cốc rượu, to bằng cái mắt trâu, giảng giải đạo lý, mắt xa xăm mà uống hết cả. Xe ngoài đường mệt nhoài, yên thủng, giảm sóc gãy, gương bỏ, dừng chân chống lần thứ 13 trong ngày và nằm nghỉ ngơi, thưởng thức sương đêm thơm lên má mình. Trời quá nửa đêm, sao chẳng buồn thức, trăng chẳng muốn sáng, đen ngòm như cái tương lai ngõ chợ này, cuộc sống buồn thiu rơi vào chòng mắt, len qua mạch máu, chạy thẳng vào tim và trở ngược lên não, làm cho con người cũng chẳng còn sức sống mà cố gắng, mà làm người nữa.

Em tôi chạy qua, xe kêu bình bịch như ghen tị với mấy chiếc xe đang nằm im, chạy thẳng vào chỗ tôi ngồi, gọi lớn một ca bia hơi, xin mấy lát chanh bỏ thẳng vào, thêm cả muối làm bia thêm vị ngọt, cười cười nói nói, tôi ậm ừ cho qua, tai ù ù tiếng chửi. Rồi bỗng đánh nhau, đằng sau tôi đánh nhau, một ông cầm chai bia, đập vỡ vào đầu ông khác. Máu chảy 2 dòng, đỏ hơn mắt ông kia, rút cạp quần cái dao bấm, sỉa sỉa quanh không khí, mồm chửi, chân đá, tay khua khoắng lung tung, mấy em gái dạt nhanh sang hai bên, ông chủ quán vứt điếu thuốc, chửi “Địt Mẹ Mày, Cút”. Chỉ chờ tiếng chửi, trong nhà chục thằng cỡ 16 tuổi chạy ra, hàng họ đầy đủ, hai ông biết mình lỡ dại, cặm cùi rời khỏi quán, em tôi rót đầy cốc bia cho hai anh em, uống một hơi hết nửa, chẳng buồn liếc mắt, kể tiếp chuyện.

-Trước em mới đi đòi nợ ông kia, ông bảo thư thư, em dọa, ông đó bảo ông không sợ, rồi đóng cửa đi vào trong, em bực mình, gọi bọn nhõi đứng trước cửa, ông bảo mạng tao chúng mày lấy được thì lấy, đéo lấy được thì để tao đi kiếm tiền, thế là em để ông ấy đi. Chó nào cũng phải cùng đường anh Tú ạ, và cắn càn.

Tôi rót thêm đầy 2 cốc bia, em tôi nói tiếp.

– Rồi qua ông ấy về, ông thấy em ngồi quán trà đá bà Hương, đối diện, ông cũng vào gọi một cốc trà đá, em ngạc nhiên, trước giờ chưa con nợ nào mà dám ngồi với em cả, ông lấy điếu thuốc trong hộp Thăng Long sắt, em cảm thấy ông ấy cùng cực nhưng vẫn yên tĩnh lạ thường, bỗng nhiên một khoảng khắc em thấy sợ.

Ông chủ quán đon đả đến mời rượu tôi và nó, tôi cầm điếu thuốc ông ấy mời, nó lấy một điếu, ông chủ quán ngậm một điếu, chửi mấy thằng cu giúp việc dọn dẹp chỗ 2 ông mới ra khỏi quán, em tôi lấy chiếc zippo bố nó để lại, lửa bật một lần là cháy, châm cho ông chủ quán trước, rồi đến tôi, nó sau cùng, rồi nó kể cho tiếp cho cả tôi và ông kia nghe.

– Ông kia bảo nhìn em còn trẻ. Chắc khoảng 23-34, chục năm nữa mày vẫn muốn làm thế này sao, em bảo không, ông bảo muốn học một cái nghề không, em gật đầu, xong ông ấy đưa em cái card, trên có tên và số điện thoại cùng địa chỉ công ty, ông ấy là chủ một công ty về nồi liêu, ông bảo gọi cho ông ấy lúc em muốn về, rồi ông đi thẳng về. Vẫn trả cho cả em lẫn ông tiền trà đá.

Đêm lặng thinh

Đòi thơ

Xe hoa đèo cả mảnh trăng tròn

Rượu say ngồi ngắm mộng cỏn con

Trăng vào cửa sổ đòi thơ

Việc quân chẳng bận thì giờ sao đây

Vẫn nơi lều cỏ gối mây

Thơ còn dăm chữ là may lắm rồi

Kinh bang tế thế chẳng mơ

Làm người hèn kém lại dơ với lòng

Mộng đời làm mãi chẳng xong

Con con mộng bạc cũng long đong hoài

Đầu thu trăng sáng chảy dài

Thơ còn dăm chữ để mai viết bù