Phải sống

– Anh, mở cửa em nhờ một tẹo.

Mưa, mưa to, trong nhà vẫn im lìm, điện vẫn tắt, có một gã trai đứng trước cửa, gõ nhẹ.

– Anh, anh chị ngủ chưa, em có chuyện này muốn nói với anh chị.

Nhà vẫn im lìm, mưa đổ càng lúc càng to, hắn chờ một vài phút, chẳng có tiếng gì ngoài cơn bão thêm gầm thét. Hắn gọi lại lần nữa.

– Em, em đây, em để trước cửa sợ nó bay, anh chị mở cửa một chút thôi.

Tiếng mưa vẫn thêm gầm rú, một vài phút sau, phòng sáng đèn, giọng đàn ông từ trong vọng ra, vờ như đang ngủ.

– Ai, ai đấy, đêm hôm mưa gió, sao gọi cửa giờ này

– Em đây, xin anh chị mở cửa, em có chuyện này muốn nói, xong em đi luôn.

Lại mất thêm vài phút với những cuộc suy tư của hạt mưa, mưa bắn lên phiên đất, mưa hắt vào mái hiên, mưa đổ trên máng xối, mưa vỡ tung trên vai áo người đàn ông. 5-10 phút sau, một người đàn ông khác ra mở cửa, áo ngủ mặc lệch, tay cầm chiếc ô, mặt nhìn một dọc. Người đàn bà vẫn nằm im lìm, vờ như đang ngủ. Không chút động tĩnh.

– Chú tìm anh chị giờ này làm gì

– Em sắp phải đi, họ đang đến bắt, em biết em có lỗi với anh chị, chưa bao giờ em ngủ ngon sau ngày hôm đó, trong này có một chút tiết kiệm, không đáng là gì với tính mạng và mất mát của nhà anh chị, nhưng mong anh chị nhận cho, có chết em cũng vui lòng.

– Sao, sao thế, kể cho anh nghe, chú làm sao, sao mà sắp phải đi, chú nói rõ ràng anh nghe

Mưa, mưa hắt ngày một rát, lăn dài qua chiếc măng tô, thành dòng trên mũ rộng vành, vương qua đèn điện vàng vọt từ trong vọng ra ngoài, một người có bóng, một người thì không. 2 người đàn ông đã chinh chiến với nhau nửa đời người, đang đứng đối diện nhau, họ nói chuyện với nhau sau 15 năm không nhìn mặt nhau nữa, hôm đám cưới đứa con gái, chú ấy đứng cách xa chừng chục thước, ghi phong bì không đề tên người gửi, đưa đứa nhóc bán vé số bỏ vào hộ. Hôm đó anh chắc cũng nhận ra, liếc nhìn thật lâu người đã từng là chiến hữu đó, chị chắc cũng thấy, đảo mắt một cái rồi chạy vòng qua dãy nhà gái, đon đả tiếp nước, nhất định không nhìn lần thứ 2. Giờ đây hai người đứng đối diện. Chị dịch người nhẹ trong chăn, đèn vẫn chênh chếch, một người đứng trong, một kẻ đứng ngoài, một người áo ngủ xộc xệch, một kẻ mưa giăng ướt đẫm.

– Em mất tất cả rồi. Chỉ còn lại một chút, nhà em cũng không về được. Anh, chị, cả một đời em vẫn coi anh chị là những người em mang ơn, em biết, anh chị giận em nhiều. Anh chị không muốn nhìn mặt em trong cuộc đời này nữa, dù chẳng có đáng là bao, nhưng em còn một khoản, nhất định anh chị phải nhận. Có chết em cũng vui lòng.

– Chú vào đây đã, không được nghĩ quẩn, vào đây cho khỏi mưa.

Tiếng từ trong nhà vọng ra, chị dậy từ lúc nào, quần áo chỉnh tề, đèn chồng bão cầm tay, ngồi trên bàn, tra đầy 3 cốc trà ấm. Mắt chị vẫn giận dỗi, cơn giận không nguôi, nhưng mắt chị lại ngân ngấn lệ, nhìn đứa em mình biết từ nhỏ, dầm cơn mưa lớn.

– Dạ, thôi, quần áo em ướt, vào ướt mất nhà.

Vừa nói, hắn vừa dúi vào tay anh một quyển sổ tiết kiệm. Anh đẩy ngược lại, hắn lại đẩy ngược ra, quyển sổ nửa ướt nửa không. Dùng dằng mãi rồi hắn đẩy thật mạnh, bỏ đi thật nhanh, mưa, mưa như con thú nuốt chửng người đàn ông, có lẽ hắn đang khóc, có lẽ không, tiếng từ xa vọng tới. Tiếng chị vang lên.

– Dù gì cũng đừng nghĩ quẩn. Chú vẫn còn anh chị đây mà.

Anh, anh chạy theo, nhưng không kịp, định thần một lúc anh mới chạy theo, quyển sổ tiết kiệm đã ướt đẫm. Nhưng không kịp. Chị vợ ngồi bần thần bên hiên nhà, để nhưng hạt mưa giăng giăng chòng mắt, một lúc sau anh chồng về. 2 đôi mắt nhìn nhau, ngấm màu buồn. Buổi sáng hôm sau, có một người treo cổ giữa đêm mưa về bão nổi

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *