Khoảng trời dưới mái

Trăng treo sáng choang mảnh trời rộng, rồi bó hẹp lại trong con ngõ nhỏ nghèo nàn, đèn điện lay lất mấy ánh sáng vàng tù mù, đã vậy còn mối, muỗi bao quanh, làm đèn càng tối, như thể đang nhường chỗ cho trăng, và chỉ để chiếu cho đủ mấy dàn thường xuân, cùng dậu hoa giấy đã mất đi nhiều màu, nằm im lìm bên khung cửa sổ, từng mảng rêu phủ ẩm mốc, lấm tấm loang lổ trong dãy nhà cấp 4, xô nghiêng, dọi bóng, xuống mặt đường bê tông, gồ ghề đầy những viên xỏi nhỏ, có tiếng mèo chạy qua, dăm con chuột, sột soạt của gió, hơi thở của sương và sự nặng nề của tôi làm con ngõ càng hẻo lánh đáng sợ hơn.

Hàng xóm xung quanh vẫn còn thức, điện bật yếu ớt phát ra từ căn phòng ấm áp nhất của ngày. Còn nơi tôi đang đến lại tối om, tiếng dương cầm bay qua bay lại, đập vào trời, đập vào ngõ, đập vào nhà, qua dãy thường xuân rồi chui thẳng vào từng nhịp tim mà dẫn đường. Tôi đứng trước cổng, nhìn khu vườn bị đào xới tung lên, đoá hải trà quang một góc, cây bơ vừa độ mới lộc thì chia thành 3 khúc, nằm chềnh ềnh góc vườn, khóm hồng, khóm cúc, khóm mai cũng chịu cảnh khô héo trong một bãi, rồi đóa lan cũng chịu chung số phận, lôi thôi chắn giữa xác cành đào, cây quất, người ta xới tung từng góc từng chỗ lên rồi vứt tất đó, quay lưng bỏ đi, mặc kệ lão già vẫn đang ngồi đàn bên trong, tiếng đàn nghe chua xót, tang thương, đáng buồn thay. Tay chân tôi bỗng run, mắt rơi vào đêm, hơi thở càng ngày càng nặng, càng ngày càng thấy buồn cho một thân phận cuộc đời.

Tôi đứng đó mất gần 5 phút, rồi mới quyết định ấn chuông cửa, tiếng đàn bỗng chậm lại rồi lại nhanh, nhanh rồi lại chậm, cuối cùng thì dừng hẳn, hơn 5 phút cho những sự suy tư của từng nốt nhạc, rồi ông mới lụi cụi ra mở cửa, đèn vẫn không mở, ông cầm chiếc đèn chống bão đi thẳng một mạch ra cổng, trên con đường trải đá cuội trắng muốt, không liếc nhìn những hố sâu chi chít quanh khu vườn, quyết không nhìn vào đó.

Ra đón tôi. Tôi hít một hơi sâu vào phổi, nở một nụ cười gượng gạo và chào ông lão, ông không cười, không nói, ra hiệu cho tôi vào nhà, hàng xóm bên cạnh mở cửa sổ ra nhìn, vẻ mặt ghi hoặc, tôi chui qua dãy hoa giấy nhà ông, một cánh hoa bỗng rơi vào vai áo tôi. Gỡ ra nhẹ rồi để vào túi áo ngực và đi vào nhà, ông vào sau, đặt chiếc đèn chống bão vẫn đang nhảy múa lên chiếc bàn chính giữa, khều 1 bi thuốc lào to bằng ngón tay cái, rồi châm lửa, đốt chiếc đóm, kéo một hơi thật sâu, rồi đưa cái điếu cho tôi, và đi thẳng về cây đàn, tiếng nhạc lại vang lên, kèm theo tiếng điếu cày vang tách tách. Tôi kéo một hơi dài, phả khói thuốc ngập vào dãy mạng nhện góc nhà, khói bay lơ đễnh như người say, loạng choạng loạng choạng trêu đùa chút ánh sáng le lói chen được vào khe cửa hẹp.

– Nay con đã nghe tin, họ phá khu vườn thật là tàn nhẫn.

Ông không nói gì, tiếng đàn càng lúc càng nhanh, càng gắt, càng cho bóng tối đáng sợ

– Cuộc sống một chốc vừa mất cả con vừa mang danh giết con mình.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *