– Là thế này, có những lúc anh muốn biến em thành chúa, tội lỗi của anh sẽ được kể nể và tha thứ, anh thấy vừa bệnh hoạn vừa phấn khởi với suy nghĩ đó.
Hắn nói, hăm hở làm át tiếng mưa, không rõ em có nghe không. Để giọt rơi đầy kẽ dép, bắn lên chân. Em thích thú với việc đó. Tinh nghịch như sẻ non. Rồi em gập người, đưa tay vớt lên chiếc lá nhỏ.
– Theo anh chúa sẽ để dòng nước đẩy lá đi hay vớt về vòng tay người
Hắn đoán hắn biết ý của cô, nhưng hắn nhủ lòng bảo, đôi khi chẳng có nghĩa gì thì sao, vậy là gã kểnh kểnh mép, vờ không nghe thấy, uống một ngụm trà đặc, đắng chát. Hắn ngồi ngọ nguậy như thứ dòi bọ, mãi không im, hết mân mê chiếc đồng hồ, rồi ngước mắt nhìn cô. Bỗng hắn thấy mối liên hệ nhạc tính nào đó giữa bóng ma bạc của cơn mưa và bờ vai xuôi của cô. Đôi vai rùng nhẹ khi những bóng nước chạm vào da thịt, nở tung trước khi biến mất.
Ấy là cảm giác cân bằng phấn khích nào đó. Và khi đó hắn rút vào sâu trong chiếc áo, cả thế giới với hắn có vẻ thế này – vẹn nguyên, đồng thuận, kết liên bằng luật hài hòa. Hắn, cô, cơn mưa rào, những đóa cẩm chướng – trong khoảnh khắc ấy là các hợp âm thẳng đứng trên khuông nhạc. Hắn hiểu rằng mọi vật trên trần gian là trò chơi của các phân tử đồng nhất, hợp thành những hòa âm khác biệt: cây, nước, cô… Duy nhất, tương đương, thần thánh.
Đúng vậy. Mưa còn cắt nắng. Các vũng nước, như những hố thẳm trên cát thẫm, chiếu vào những bầu trời nào đó khác đang trôi dưới đất. Trên ghế băng, lấp lánh như đồ sứ, nằm lại dưới gốc hải đường bỏ quên, thân nâu vì đi mưa, khung cong hình số tám.
Tình yêu như chỉ rối, hắn muốn ôm cô ngay cho thỏa cái nhục dục, nhưng lại muốn ngắm thật lâu sự trong trắng. Khi xa xăm, hắn muốn ngồi bên cô cả ngày lẫn đêm nhưng khi gần lại, hắn nghĩ xa xăm lắm. Con tim hắn hồng rực bên cô để run rẩy sợ rằng giây phút này chẳng còn mãi. Có điều tạo hóa sơ khởi thêm tình yêu có chăng để thoát khỏi khiếp con người, rằng tình yêu như một vết chấm phá cho cuộc đời mòn dần đi từng thời khắc, hay tình yêu như một trạm nghỉ trong cuộc chơi gạo tiền, một chuyến đi dài trong mắt. Bỗng hắn nghĩ đến đêm qua, hai ông bà hàng xóm mắng nhau nhiều. Hắn lại nghĩ rằng có chăng tình yêu còn lại mãi, có chăng giây phút này là giả tạo, có chăng một giấc mơ đẹp mà cố níu kéo thì sự thân thuộc sẽ biến nó thành ác mộng không. Vậy cuộc đời có phải cũng đẹp, chẳng qua chúng ta thân thuộc mãi rồi nên nó tệ đi phải chăng. Một kẻ mù liệu nhìn lại có thấy cảnh vật đẹp hơn lúc hắn còn tinh mắt không. Hắn nghĩ ngợi lung tung rồi bất chợt ôm lấy tay cô. Hắn muốn cô tha thứ cho hắn, rằng đột nhiên hắn nghĩ, cô chỉ là một cuộc vui trong cuộc đời của hắn, trong tâm khảm, hắn không thiếu chút tôn trọng nào dành cho cô, nhưng rồi hắn lại kéo tay cô sang cầm lấy tay hắn. Hắn cũng muốn hắn tha thứ cho cô, có chăng hắn cũng chỉ là một trong những cuộc vui của cô trước khi cả 2 trở nên thân thuộc.
Rồi cô nhỏm dậy, cơn mưa vẫn rả rích ngoài mái hiên và giường như lại to trở lại, dứt tay hắn ra, cô quay lại, nhìn hắn, và cười, rồi cô đi lùi ra cơn mưa, đến giữa đường. Một chiếc xe băng nhanh qua, nước bắn cao hai bên, nở tung tạo ra một con đường trắng xóa giữa nó, hắt vào cô. Cô chạy vào, kéo tay hắn ra giữa mưa, hắn đứng dậy, dẵm lên những bõng nước chưa thoát hết, tung lên quần và hắn theo tay cô ra,. Có một sự lãng mạng nào đó phi thực giữa những con người đang yêu, rằng họ biết họ đang yêu là đủ cho sự hoan hỉ này, rằng có chăng họ muốn một người làm chứng trên cao cùng cực với nhiều tinh linh bé nhỏ nhảy tanh tách giữa lòng nhiệt thành của họ, rằng có hay cô muốn hắn bỏ đi những suy nghĩ vớ vẩn vừa mới đây. Cô luôn thế, cô luôn hiểu hắn nghĩ gì, có lẽ bản năng con gái là vậy, và cô được ưu ái tặng kèm thêm 2 lần bản năng chăng. Chiếc xe nữa chạy ngang qua, bim bim bấm còi, lướt qua rồi ngoái lại nhìn 2 đứa đứng không nắm tay nhau giữa mưa rồi mặc kệ mà bỏ đi tiếp. Cô hiểu, cô luôn hiểu mọi người nghĩ gì chứ không chỉ mình hắn, rằng có chăng sự hiểu đó làm cho cô chẳng quan tâm gì hết. Đúng vậy rồi, khi mình hiểu quá nhiều, quá rõ rồi thì mình chẳng quan tâm gì nữa trước khi chúng gặp chuyện chẳng lành đâu, ai quan tâm mình thở ra sao trước khi mình khó thở đâu. Nhưng mọi cuộc dạo chơi đều xảy đến những biến cố, rằng sẽ có một cành cây khô, một cuộc cãi lộn, một điềm không vui xảy đến giữa lúc đang vui nhất. Cái hay của đời sống là vậy. Nó bí ẩn và tội nghiệp, họ vẫn dạo chơi và chấp nhận mọi thứ xảy đến trong đời sống ta, rằng cành cây khô chúng ta sẽ né nó đi, rằng cuộc cãi lộn sẽ tìm cách hòa giản, rằng điềm không vui thì coi nó như sự ngẫu nhiên vậy, ấy thế mà chỉ những cuộc vui dài người ta mới nhận ra được việc đó, rằng họ chơi cuộc chơi đời sống với vị thế của người muốn chơi tiếp chứ không phải vị thế của người chiến thắng, nhưng cuộc yêu lại không vậy, Hắn biết về quy luật của con đực và con cái, hắn hiểu rõ rằng hắn cần sự chiến thắng trong bản thể của cuộc tình này, rằng hắn muốn được làm chủ, rằng hắn muốn cô như những kẻ nô lệ bằng cách này hay cách khác, những kẻ nô lệ được kiểm xoát bằng sợi dây tình cảm và cái roi chân thành, rằng có lẽ cô cũng thế thôi, kiểm xoát hắn và cố giành chiến thắng trong cuộc chơi này. Rằng những cuộc chơi hữu hạn đó chỉ để phục vụ cho bản năng duy nhất, trò chơi vô hạn duy nhất mang tên đời sống. Ôi, đột nhiên hắn rùng mình, không phải vì thân thể ướt nhẹp đó. Hắn sợ là sợ suy nghĩ của hắn, rằng từ lúc nào mà hắn lại coi tình yêu vị kỉ như vậy, hắn, cô, cơn mưa này, chiếc xe kia, con người đó, chẳng phải đang sống trong đời sống thi vị trong mắt những kẻ đang yêu đó sao, vậy sao hắn lại để cho những suy nghĩ trần tục lướt qua như vậy, đó chẳng phải là sự thất lễ, sự bất kính của chính tâm hồn mình chăng. Rồi đột nhiên hắn rùng mình lần nữa, hắn sợ rằng tâm hồn mình đã mòn mất, rằng hắn sợ hắn chẳng biết yêu nữa, rằng hắn sợ con con đời sống làm hắn hèn đi rõ. Hắn từng biết yêu nhiều lắm, hắn yêu nhiều và chân thành lắm, trước đó hắn chưa từng vết dối gian trong ngọn lửa mình, những năm đầu 19-20 đó, hắn như con thú mới lớn và gặm miếng mồi tình yêu say mê, rồi đến giờ đã ngót hơn chục năm, miếng mồi đó hắn sợ thối rữa mất, rằng nó không còn tươi ngon như lúc ban đầu, hay tại chăng hắn quen quá rồi nên thế ư. Hắn nhắm mắt lại rồi mở mắt ra. Nhìn nụ cười trên môi sáng rõ của cô, rằng dòng nước rong từ tóc chảy qua khuân mặt cô, hắn lại lắc lắc, rằng hắn không được thế nữa, cô đang yêu hắn và lòng hắn dặn không được phản bội cô, dù bản năng hắn muốn thế, rằng đời sống hắn muốn thế. Thân thể cô ướt nhẹp, lòng nhục dục lại trỗi lên, nhưng khi nhìn theo một góc khác, hắn lại thấy cô mang dáng vẻ của chúa, rằng cô sẵn sàng hy sinh cho hắn, cho đôi mắt hắn, hắn lại để lòng nhục dục dập tắt và vơi đi, thay vào đó là lòng tôn thờ vả kính nể. Ơ hay, nếu tôn thờ và kính nể thì đâu còn là tình yêu nữa, hắn coi việc đó giống với việc hắn nghĩ về mẹ hơn, vậy nên hắn lại để một chút nhục dục chen vào, hắn hôn môi cô thật nhẹ, cô không để ý, có lẽ cô vẫn hiểu rõ hắn nghĩ gì.
Hắn kéo tay cô vào trong, hai con người ướt nhẹp ngồi bên nhau, cô và hắn. Rồi cô bảo hắn rằng cô thích hắn, cô ôm hắn thật nhẹ, nước ở áo co lại làm hắn lạnh, nhưng lòng cô ấm, lòng hắn ấm. Hắn gỡ tay cô ra, chạy vào nhà, lôi ra chiếc tẩu thuốc, nhồi chặt thuốc lá thơm, từng nhúm nhỏ một vào chiếc tẩu, rồi lôi ra chiếc zippo, bật nhẹ lửa, phập phập hai hơi cho từng sợi thuốc cháy đỏ ửng, rồi hắn hút một hơi dài, khói thả lên không trung, khói phả vào mưa rồi dần dần biến mất, hắn đưa cô,cô lắc lắc đầu, hắn rụt lại rồi hít một hơi dài nữa, tim hắn đập nhanh hơn từ lúc cô ôm hắn. Và có lẽ hắn muốn một cái cớ nào đó cho bộ não và con tim này, hắn muốn để não hắn yên, hắn muốn để con tim hắn được lên tiếng, hoặc là hắn lại nghĩ ra một khung cảnh thật mơ nào đó mà hắn được nghe bà kể trong những đêm ngồi chân bếp lửa, ngửi nhọ than đen nhèm da hắn, thời gian rồi trôi dạt nhiều làm da đã phai nhạt bớt màu nâu nhưng sợi tình đó hắn mãi không dứt. Hai đứa trẻ ngồi yên chờ đêm về thêm bão nổi.